Giới Thần

chương 791: thấu thiên kính tấn cấp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bỏ qua sắc mặt xem thường của đám 3 người Tuyết Đế, Thiên nhìn lại gương mặt 2 vị mỹ nữ bên cạnh nói:

"uhm...2 nàng có vẻ như đã biết ta là Hắc Đồng nhân tộc từ lâu rồi phải không?"

"Uhm....biết lâu rồi" Nhan nhi nhỏ giọng.

"Đối với ta...dù chàng là rồng là rắn đều không quan trọng"

Cửu Lý Minh Phượng lại càng không chút nào để ý.

"Uhm...vậy sao còn yêu thương ta như vậy ah,...đáng nhẽ phải xa lánh ta mới đúng chớ" Thiên mở miệng nói 1 chuyện giống như đó là hiển nhiên.

"Hứ...là ai yêu thương chàng"

"Yêu chàng...ai mà thèm"

2 nữ nhân ai nấy đều khinh bỉ hắn một trận, cái mặt hiện lên nét nữ tính xinh đẹp mê người.

"Uhm...không yêu nha, vậy thì buông tay ta ra...có biết nam nữ thụ thụ bất tương thân không, 2 nàng như vậy là đang trắng trợn xâm phạm thân thể ta đó"

"Hứ...."

"Haha...hèn gì tối hôm qua 2 nàng cứ lấp lửng khuyên ta không cần chú ý chủng tộc,...hahaha...giờ ta mới hiểu ah, 2 nàng là đang tưởng ta buồn là vì nguyên nhân thấp kém này sao"

"Ờ, cũng phải...trông chàng cũng không giống như bi thống vì bị người ta xem thường, với lại...ngay cả 1 Âu gia còn bị chàng quét sạch thì ai còn có gan xem thường chàng ah"

"Ta thấy không phải đâu, Nhan muội ah...tên đầu gỗ này giống người dễ bắt nạt như vậy sao....nhìn cái mặt hắn đi...khó ưa muốn chết, hắn không đi trêu chọc người khác thì thôi...tên nào xui xẻo mà đi trêu hắn..."

"Ê...ê...2 nàng nói chuyện có thể bớt tàn nhẫn một chút không...ta có xấu xa tới như vậy sao"

Ngay lúc này 3 người còn đang cười nói chọc ghẹo vui vẻ thì một trận băng hàn sát khí như thâm uyên luyện ngục đã tràn tới.

Sát ý này mang theo uy nghiêm không thể xâm phạm và sự cao ngạo hung tàn của kẻ bề trên.

Đối diện hắn, Tuyết Đế cao cao tại thượng nhảy mí mắt vừa khinh miệt nhìn xuống vừa như quân lâm thiên hạ quát lớn.

"Hoàng Thanh Thiên...ti tiện ngươi còn chưa biết thân biết phận" đế uy như ánh mặt trời chiếu rọi phủ xuống đầu Thiên.

"Trước mặt ta...còn không quỳ xuống"

Thiên ngẩng đầu lên thái độ không mặn không nhạt, ánh mắt còn hơi có chút nghịch ngợm định nói chuyện thì bị Tuyết Đế cắt đứt.

"Hừ...ti tiện, bổn đế cho ngươi cơ hội cuối cùng...dâng lên bảo vật, nói ra cách sử dụng sau đó quỳ lậy dập đầu thề vĩnh viễn làm con chó trung thành của ta...bổn đế khai ân tha cho ngươi một mạng"

Ánh mắt Thiên lập tức trợn lớn, cái này...cũng quá đi

"Phượng nhi, Nhan nhi...nàng nói xem, loại ân huệ lớn cỡ này...ta làm sao mà nhận nổi, nàng xem trái tim nhỏ của ta nè....suýt chút vỡ tung ah"

"Ờ...hắn làm như đi làm chó là ân điển, vậy bên người hắn không phải cũng có 2 con chó đó sao...quên nữa, 2 con chó này...mang họ Tuyết ah"

Thiên vừa nói vừa cười đấy thâm ý, một chút sợ sệt cũng không có, một chút nhận thức sự thật cũng không có.

Sự thật ah...là hắn có đôi mắt mầu đen.

"Nhan nhi...nàng nói xem, ta có ngu dốt lắm không?"

"Uhm...giống như cũng hơi ngốc chút"

"Hây...không nói với nàng, Phượng nhi nàng thấy ta có thiên phú tu luyện không?

]

"Chàng sao...không có một chút nào ah, tuổi đã lớn như vậy mà còn chưa đột phá luyện thể cảnh mà"

"Ặc...ta không nói chuyện với nàng, 2 nàng chỉ biết làm tổn thương ta thôi..."

Thiên nghịch ngợm quay qua hỏi kính ảnh Tuyết Thiên Nam.

"Nè...ngươi cảm thấy ta ngu sao?

Kính ảnh này hơi run lên sau đoa quỳ gối nói.

"Chủ nhân...ngài có thể chế tạo ra ta, sao có thể là người ngu được, kẻ nào dám nói chủ nhân "ngu"...ta giết hắn"

Không đợi kính ảnh này nói xong kính ảnh Tuyết Hàn lạnh như băng sương đã tàn nhẫn bạo nộ sau đó nhào lên Tuyết Thiên Nam hành hạ hắn.

"Ầm..ầm...ầm..." không khác gì 1 tấm giẻ rách, Tuyết Thiên Nam gần như vô lực phản kháng trước sự tàn nhẫn của kính ảnh này.

Kính ảnh Tuyết Thiên Nam còn đang định nhào lên đánh Tuyết Thiên Nam thì đã bị kính ảnh Tuyết Hàn dành mất, hắn ta rất là linh tính làm ra một thái độ trí tuệ giống hệ chủ thể sau đó định nhào lên hành hung Tuyết Hàn.

"Ta...con mẹ nó, một hình chiếu bảo khí thôi mà cũng biết cách nịnh nọt như vậy...xem ra ta chế tạo ra các ngươi cũng thật là sai lầm đi"

Có điều, lời cảm thán của Thiên cùng với hoàn cảnh máu tanh thê thảm không nỡ nhìn của 2 anh em tuyết gia lại không hề khiến những người nghe ở đây chú ý mà ngược lại.

3 cặp mắt lập tức nhìn tới Thiên như nhìn quái vật tại vì mấy câu nói vừa rồi đã tiết lộ ra một thông tin khiên người nghe rợn tóc gáy.

Bảo khí Thấu Thiên Kính này...là do 1 tay Thiên chế tạo nên.

Có nghĩa là nó không hề giống như những lời đồn thổi do nghời ta ganh ghét tung tin ra, rằng bảo vật này là do Thiên ngẫu nhiên có được hay khám phá ra từ một di tích nào đó, hoặc giả là hắn trộm gà bắt chó "chôm" được của ai.

Chế tạo...một món bảo khí huyền bí đáng sợ tới cỡ này...

Cần tới trí tuệ cỡ nào....

Cần tạo nghệ phù đạo, khí đạo đến cỡ nào...

Cần tới tri thức mạnh mẽ cỡ nào..

Hắc Đồng nhân tộc là ngu dốt, là phế vật....

Thiên là hắc đồng nhân tộc rồi đó.....nhưng mà hắn ngu dốt sao, hắn phế vật thật sao?

Hoang đường.

Ngay lập tức, thế giới quan của mọi người liền tức thì bị lật đổ.

Nhan nhi mắt đẹp mở lớn.

Cửu Lý Minh Phượng miệng nhỏ há to.

Tuyết Đế sững người như bức tượng.

Tần trưởng lão khiếp sợ.

Lã Mông rung động không thể tin.

"Thiên ca....là...là sự thật sao?"

Nhan nhi than thở.

"Uhm...kính này ta luyện là vì ta, vì những đối thủ thiên tài xấu số trên Thiên Phù Giới nhưng đồng thời cũng là vì để bảo vệ những người thân yêu nhất của ta"

"Thiên ca..." Nhan nhi cảm động.

"Uhm...tốt, ngươi đã chứng minh được giá trị của mình...không tệ, vậy thì bổn đế cũng cho ngươi cơ hội thần phục ta"

Thiên nhe răng cười.

"Không thần phục có được không"

"Hừ....không thần phục cũng phải phục, nếu không...ngươi tuyệt đối không thể sống quá được ngày hôm nay"

"Ờ...vậy tốt lắm, bản lĩnh thì không ra gì nhưng khẩu khí lại thật lớn...." nói xong, Thiên khinh thường liếc mắt hắn 1 cái, tay vẫy nhẹ 2 đạo kính ảnh liền tách khỏi mục tiêu của mình rồi cả 2 cùng chuyển thân nhắm về phía Tuyết Đế.

Nhìn thấy cảnh này, Tuyết Đế không chút bối rối, khí huyết trên thân như nộ giang nghịch hà ầm ầm vận chuyển, trên thân hiện ra một đạo long hình hư ảnh uy nghi bất khả xâm phạm.

Long ảnh này mầu vàng lợt, cặp sừng như sừng hươu óng ánh thoáng ẩn thoáng hiện trong hoàng vân, trán rồng lại hiện một chữ "hoàng" mầu vàng đậm phả ra đế uy khủng bố, rồng này ngũ trảo sắc bén mà linh động vươn ra.

Tuyết Đế không làm bất kỳ hành động gì nhưng chỉ 1 đạo long hình này hiện ra hắn liền như đế hoàng hàng lâm, không gian xung quanh tự tắc tán ra pháp tắc để một mảnh đế uy này lan tràn chiếm cứ.

Tuyết Đế như thiên thần hạ phàm lơ lửng tại không trung sắc diện túc mục không giận tự uy, dưới chân hắn vạn vật đều đang chậm rãi cúi đầu thần phục.

"Hừ...giun dế, ngươi lấy hạ phạm thượng...tội không thể tha, bổn đế...ban...chết"

Lời hắn phun ra hòa nhập vào pháp tắc trong thiên địa, tiếng long ngâm như thiên triệu đế dụ.

2 chữ "ban chết" mà hắn nói ra nặng tựa thái sơn, vạn pháp dưới 2 chữ này giống như cúi mình phục tùng, mọi chuyện pháp lý thường tình lập tức liền bị vặn vẹo giống như chuyện "ban chết" cho Thiên đã nghiễm nhiên trở thành pháp tắc đế dụ không gì có thể cãi.

Lời hắn vừa phun ra, vân vũ trên trời liền ầm ầm cuốn động, khí vận trường hà của Thiên Kiếm Môn giống như nghe sai khiến lập tức liền tách ra khỏi người Thiên, sinh mệnh pháp tắc giống như nhận mệnh bắt đầu rời khỏi phạm vi quanh người Thiên.

Sau đó là ngũ hành pháp tắc, phong chi pháp tắc...quang minh pháp tắc...

Tất cả các loại phổ thông pháp tắc ngay tại thời khắc này liền ầm ầm tách rời khỏi phạm vi quanh người Thiên, đó là một loại lực lượng gượng ép...lấy khí vận tuyệt cường và thiên mệnh cực hạn của Tuyết Đế làm nguồn căn.

Cự đại thiên mệnh chi lực hóa thành đế uy cấp lực lượng giáng xuống, cưỡng ép tách mọi pháp tắc sự sống ra ngoài rồi xóa bỏ đi dấu ấn sinh mạng của đối thủ.

Thiên lẳng lặng đứng đó chờ đợi toàn bộ quá trình này diễn ra mà không chút nào phản ứng.

Chỉ thấy không gian xung quanh hắn giống như bị mất đi toàn bộ ánh sáng, tất cả năng lượng, tất cả hơi tức, thậm chí là cả dấu vết của thiên ý cũng bị xóa mờ đi.

Đáng tiếc, loại hiện tượng này lại chỉ diễn ra trong thời gian một cái nháy mắt sau đó lại trở về như cũ và Thiên....hắn vẫn ở đó, vẫn nhe răng cười giống như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

"Không tệ nha...Tuyết Đế, ngươi quả thật là một người tốt, hoàn thành cho Thấu Thiên Kính ta tấn cấp rồi....trước khi đạp ngươi dưới chân, ta không thể không nói trước lời cám ơn chân thành nhất ah"

Thiên cười lên một cách rạng rỡ.

Lời hắn vừa nói ra, tất cả mọi người đều bất ngờ khó hiểu duy chỉ có 2 nàng Nhan nhi, Cửu Lý Minh Phượng là hơi rơi vào trầm lặng, còn lại đều giống như rơi vào đáy vực.

Lúc mà mọi cặp mắt đều đang đổ dồn về phía Thiên thì lúc này...

"Rắc....rắc...." 2 kính ảnh Tuyết Thiên Nam, Tuyết Hàn tự động rạn nứt rồi vỡ ra thành vụn mảnh.

Nhưng nhìn thấy cảnh này, sắc mặt 3 người Tuyết Đế lại không hề có chút vui mừng nào mà có vẻ lại càng thêm nặng nề hơn.

Tại vì ngay tại vị trí 2 kính ảnh đó vỡ vụn ra lại diễn ra một sự việc vô cùng li kỳ

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio