Editor: Snowflake HD
Sau khi Triệu Hi dắt con Hắc Toàn Phong tới Thừa An như mọi khi đem cái tiểu kim cung mà Uyển Nhược hay dùng treo trên đầu ngựa, nhỏ giọng dặn dò nàng:
"Cưỡi chậm một chút chớ phô trương đến khi thua lại không biết làm thế nào."
Uyển Nhược liếc hắn một cái, mọi cái Thừa An đều tốt nhưng chính là vào thời điểm nghiêm túc lại có chút dài dòng, so với đại nha đầu Như Ý của nàng không phân cao thấp. Hắc Toàn Phong không giống với con Tiểu Mã của Uyển Nhược, có phần cao hơn nên Uyển Nhược không thể với tới bàn đạp, thấy vậy Tiểu Xuân Tử liền đi đến để cho nàng đạp lên lưng nhưng lại bị Triệu Hi đẩy ra, Triệu Hi tiến lên một bước ngồi chồm hổm xuống hai tay đan chéo vào nhau:
"Đạp lên tay của ta."
Uyển Nhược nhìn hắn đến ngẩn người, ngày xuân dưới ánh mặt trời, hắn cười quá mức rực rỡ, hơn nữa không thể không biết lấy cái danh hiệu hoàng tử của hắn thôi làm chuyện như vậy có điều không ổn, thấy vẻ mặt của hắn giống như đang làm chuyện đương nhiên phải làm Uyển Nhược có phần kinh thiên động địa.
"Lên ngựa a!"
Triệu Hi bị nàng nhìn chằm chằm không biết làm sao trên mặt có chút nóng lên, nàng rất ít khi chuyên chú quan sát hắn như thế, trong mắt nàng cho tới bây giờ chỉ có mỗi đệ đệ Thừa An của nàng, nhưng giờ phút này, Triệu Hi phát hiện hắn rất thích nàng chăm chú nhìn hắn như thế, này trong đôi mắt đen chỉ có mỗi bóng hình của hắn loại cảm giác này thật khiến hắn rất vui mừng a.
Uyển Nhược nhấc chân đạp ở trên tay hắn cảm giác thân mình như mềm nhũn ra, trong lòng Uyển Nhược có tư vị là lạ, phi thân lên ngựa với bộ dạng uyển chuyển, xong Thừa An đến kéo dây cương đưa vào trong tay nàng, miệng lại không ngừng dặn dò nàng:
"Ngựa này bản chất mạnh mẽ, cẩn thận. . . . . ."
Lời của hắn còn chưa dứt, Liễu Ngạn Linh đã ngay lập tức thét lên một tiếng:
"Uyển Nhược, trong hai vòng ai bắn trúng hồng tâm trước người đó thắng, giá. . . . . ."
Tiếng vó ngựa rời đi, đã chạy trước rồi sao, Uyển Nhược hô một tiếng:
"Ngạn Linh, ngươi ăn gian. "
Không nghe Thừa An dong dài nữa, cầm dây cương giơ lên đánh vào mông hắc mã một cái, hí một tiếng chạy đuổi theo, ngựa đạp hoa rơi trong màn bụi mù mịt lại thoáng thấy bóng dáng màu hồng nhạt, trong nháy mắt đã chạy thật xa.
Uyển Nhược một thân y phục cưỡi ngựa màu hồng nhạt còn Liễu Ngạn Linh là một thân vàng nhạt, hai người đều cùng tuổi cộng thêm tài cưỡi ngựa không tệ, chạy đi chỉ thấy hai bóng dáng hoặc phấn hoặc vàng, từ đầu đến cuối đều không ngừng thay đổi vị trí, tiếng cười như chuông bạc khẽ ngân ở trung tâm thao trường.
Đại Hắc Mã của Uyển Nhược là thủ lĩnh của bầy ngựa hoang đương nhiên không cam lòng chạy ở phía sau, Liễu Ngạn Linh lúc này đã hạ quyết tâm trận này nhất định phải thắng không thể thua, bộ đồng nhân trên kệ của Uyển Nhược kia mấy năm trước nàng đã muốn có nó, nàng biết là Uyển Nhược đã được Triệu Hi tặng hôm sinh nhật của nàng ấy, về sau nàng len lén đến tìm Triệu Hi kêu cũng muốn một bộ , ai ngờ Triệu Hi lại nói cũng chỉ một bộ, chính là mấy năm mới làm ra được, nếu ngươi muốn vậy thì chờ thêm vài năm đi.
Liễu Ngạn Linh không có cách nào khác, khó khăn lắm nàng mới có được cơ hội này, bộ đồng nhân kia của Uyển Nhược nhất định phải thắng lấy cho bằng được, nhưng mà ngựa của nàng nhìn có vẻ không được khỏe, mắt nhìn thấy Đại Hắc Mã của Uyển Nhược đã vượt quá nửa đầu ngựa, liền vội vã nâng roi lên quất mấy cái vào mông ngựa, đáng tiếc dù sao so ra vẫn kém hơn Đại Hắc Mã thuần tuấn, hai vòng đã nhanh chóng qua đi.
Uyển Nhược tiến đến bia trước ở trên ngựa kéo Tiểu Kim cung ra, vèo một tiếng, tên đã bắn trúng ngay giữa hồng tâm, Ngạn Linh bắn tên phía sau dù sao thì cũng chậm hơn Uyển Nhược một bước, Uyển Nhược cười vui vẻ:
"Ngạn Linh, ống đựng bút Thanh Ngọc kia của người giờ là của ta, lúc đầu đã nói rồi đấy không được nuốt lời."
Ngạn Linh bĩu môi nhảy xuống ngựa, đi vòng quanh ngựa của Uyển Nhược hai vòng, đối với Đại Hắc Mã phát giận:
"Ngươi dám làm cho ta mất mặt, thối hắc mã, đen thui khó coi chết đi được."
Nói xong còn chưa hết giận liền nâng roi lên quất vào mông hắc mã một cái, Thừa An cùng Triệu Hi vội muốn ngăn nàng, nhưng đã quá chậm chỉ thấy hắc mã kia bị đau, đâu còn nhận biết trên lưng còn có người nữa móng trước nâng lên thật cao, ngay lập tức hí một tiếng, hung hăng hất mình liều mạng chạy xông về phía trước.
Uyển Nhược chỉ kịp nắm được dây cương cố hết sức duy trì thân mình ngồi thăng bằng, tốc độ quá nhanh cảnh vật bốn phía thật nhanh xẹt qua, gió đằng trước thổi vào làm cho mắt nàng không thể nào mở ra được, bên tai chỉ nghe được tiếng gió thổi vù vù, Uyển Nhược thật căm giận a! Chẳng lẽ mình xuyên không qua kết quả cuối cùng lại là rơi xuống ngựa mà ngã chết sao. . . . . .
Ngay lập tức Thừa An phi thân mình nhảy lên ngựa, nhưng ngựa của hắn không chạy được như tốc độ của hắc mã, lúc này hắc mã lại đang sợ thì càng không đuổi kịp rồi, nhanh chóng nắm lấy dây cương tay cũng không ngừng được run run.
Bỗng nhiên từ bên cạnh thao trường có một bóng chạy tới, chính là Duệ thân vương Triệu Lang, cùng ngựa của Uyển Nhược đang cố hết sức giữ lại, bắt được tay Uyển Nhược liền trực tiếp đem nàng kéo qua bên mình, phía sau thị vệ đi lên giữ chặt Đại Hắc Mã, cánh tay của Triệu Lang ôm chặt lấy Uyển Nhược, một tay đặt trên cương ngựa, chạy đến lều trướng phía trước Uyển Nược nhảy xuống ngựa, vội vàng quỳ xuống làm lễ:
"Uyển Nhược tạ vương gia đã cứu mạng."
Triệu Hi chạy tới vây quanh Uyển Nhược:
"Cũng tại ta, Uyển Nhược ngươi ra sao, như thế nào. . . . . ."
Thừa An đi phía sau tung người xuống ngựa chạy đến trước mặt Uyển Nhược cầm tay của nàng, lại sờ sờ mặt của nàng, sắc mặt tái nhợt thiếu huyết sắc tay cũng lạnh như băng đều là mồ hôi lạnh, Uyển Nhược đẩy hai người ra:
"Ta không sao."
Thừa An lấy lại bình tĩnh tiến lên trước mặt Duệ thân vương làm lễ ra mắt, Duệ thân vương không khỏi có chút hoảng hốt, trong trí nhớ mơ hồ còn nhớ tới bóng dáng năm xưa, thời gian trong nháy mắt kia dường như đã làm cho hai đứa bé ngày nào còn đứng trong tuyết nay cũng đã trưởng thành, trở thành những con người xuất sắc như thế, theo trí nhớ thì thứ duy nhất không thay đổi chính là con ngươi, trong suốt Tuệ Mẫn phảng phất một trái tim lương thiện.
Kỳ thật mấy năm nay, thời gian hắn hồi kinh cũng không nhiều, cộng lại coi như cũng không đến mấy tháng, trước khi lập gia đình vương phi Thuấn Thanh đi theo hắn đến Thanh Giang dừng chân, không hơn một tháng thì trúng phải bệnh nặng nên đưa về trong kinh, điều dưỡng hơn nửa năm mới dần dần tốt lại, nói là đã tốt nhưng chung quy thân thể lại chẳng phải khỏe mạnh, ngày thứ ba trở về ngũ tịch đau đầu nhức óc, không có cách nào cùng Triệu Lang đi Thanh Giang, Duệ thân vương hàng năm chỉ trở về một hai chuyến.
Duệ vương phi Vương Thuấn Thanh, những năm này trong lòng càng sốt ruột lập gia đình mấy năm, bụng của nàng cũng không có tin tức, chính là vợ chồng ở một chỗ rất ít, theo lương tâm mà nói Triệu Lang cũng thật không có lạnh nhạt với nàng, chỉ cần hắn hồi kinh, hẳn liền túc ở trong nhà nàng cơ thiếp nơi khác cũng không có đặt chân tới, nhưng mà bụng nàng cũng không có tin tức, đừng nói nàng ngay cả nhà ngoại của nàng bên kia cũng gấp không chịu được, tìm không biết bao nhiêu là bí quyết sinh đẻ len lén đưa vào phủ , cũng không thấy có chút điểm hữu dụng.
Cũng may Vương gia hàng năm đều ngây ngốc ở trong binh doanh, bên cạnh tuy có vài nha đầu hầu hạ nhưng đến nay cũng không có con nối dõi có lẽ là sợ vương phi không sinh được, nếu vợ lẽ có con trước liền không ổn, nên Duệ Thân Vương cũng thông cảm cho nàng nhưng nay đã sáu năm, phủ thân vương không con nối dòng, cũng có chút không thể nào nói được.
Không nói người khác, chính là Thái hậu cùng hoàng thượng ở điểm đó đã hỏi qua không biết mấy lần, hàng năm trong phủ nhét không biết bao nhiêu là thê thiếp, trong hậu viện Hoàn phì Yến gầy muôn hồng nghìn tía, mặc dù không thấy Vương gia đặc biệt cưng chiều người nào, nhưng chuyện này cũng không có ai biết được, nếu là thê thiếp nào mang thai nói không chừng lòng vương gia sẽ thay đổi, nàng Vương Thuấn Thanh tuy không có gì nhưng sau lưng còn có một đại gia tộc Vương gia đứng đầu.
Người nào không biết tương lai nếu Tứ hoàng tử không thể làm nên đại sự dĩ nhiên sẽ trông cậy vào Duệ thân vương, không nói được có giữ gia tộc Vương gia được hay không, đây là một con bài cứu mạng nàng không thể để thoát được.
Nhưng càng là gấp gáp, càng không có, lâu ngày ngược lại thành một tâm bệnh mệt mỏi ở trong lòng, phiền muộn lâu ngày khó có thể tiêu giải được chuyện mang thai này xem ra không còn sử dụng được.
Duệ thân vương lần này hồi kinh, vốn là vì bệnh tình của vương phi từ tiểu hàn tháng giêng năm ngoái khi bệnh bắt đầu phát ra tưởng rằng bệnh đã tốt hơn một chút nên Duệ thân vương mới đi Thanh Giang, nào biết mới qua hai tháng trong kinh truyền tới tin, nói bệnh tình vương phi không được tốt, vì vậy cố gắng quất roi quay về, mấy ngày trước đây mới tiến vào kinh để nhìn qua vương phi, tinh thần đích thực không bằng thời điểm tháng giêng, nhưng cũng không giống trong thư nói nặng như vậy vào cung thấy Thái hậu, mới biết là Thái hậu tìm cớ này kêu hắn trở lại muốn nạp thêm vào phủ của hắn hai trắc phi nữa.
Hoàng huynh cũng nói tuổi hắn giờ cũng không còn trẻ nữa, sớm nên có con cháu để duy trì huyết mạch cho hoàng gia, và điều Bát hoàng tử Triệu Dương đi Thanh Châu để lấy kinh nghiệm lãnh đạo quân, cũng đem hắn giữ lại lâu dài ở kinh đô, đã ở cánh đồng bát ngát huấn luyện binh mã đã quen nay về kinh đô khó tránh khỏi tâm tình khó chịu, cho nên mỗi ngày trời đẹp đều cưỡi ngựa giải sầu.
Còn chưa vào thao trường đã nghe thấy tiếng huyên náo của bên trong vọng ra, gặp lính canh cửa mới biết là Thập Nhất cùng hai cô nương Tô Liễu ở bên trong cưỡi ngựa bắn tên bản thân mình đi vào bọn họ khó tránh khỏi mất tự nhiên, đang muốn tránh đi lại nghe bên trong truyền tới tiếng kinh hô gặp được con ngựa hoảng sợ đang điên cuồng chạy mà người ngồi trên đó hình như là Uyển Nhược.
Tuy nói là tình cờ nhưng với nha đầu này thật có chút duyên phận, Triệu Lang còn nhớ rõ năm xưa cũng là hắn đem nha đầu này cùng tiểu Thập Thất từ trong Băng Thiên Tuyết Địa cứu trở về, chỉ là nha đầu kia vẫn như vậy nói như thế nào đây, không yên phận, nhìn qua rõ ràng là một đại hoa khuê nữ chững chạc nhưng tính tình chân thật thật khó nói được.
Cũng từng được nghe vương phi đề cập tới mấy lần, nói vị biểu muội này được lão thái thái nuông chiều , trong cung được Hiền phi nương nương bảo vệ , cùng nha đầu của Hàn Lâm phủ Liễu gia kết tỷ muội, cộng thêm tiểu Thập Thất rất thân với đệ đệ Thừa An của nàng, chuyện bắn cung cưỡi ngựa là chuyện nam tử nên làm tuy nhiên học tập thì lại tinh nghịch vô cùng.
Trước kia nghe chỉ là cười một tiếng hôm nay nhìn thấy thật là không khỏi lo lắng cho tiểu nha đầu này, quét mắt qua mũi tên Bạch Vũ giữa hồng tâm ở trong sân lại gật đầu một cái, cưỡi ngựa bắn cung học rất tốt, đánh giá khá hơn là nam tử có khi còn không bằng, Triệu Hi nói:
"Hôm nay may mà có Vương thúc, nếu không thật là lỗi lớn của ta."
Nói xong, nhìn Uyển Nhược hình như vẫn còn sợ, lại nhớ tới cái gì đó hướng Uyển Nhược nháy mắt mấy cái, Uyển Nhược nhìn vào ánh mắt của hắn liền như hiểu ý tiến lên theo quy cũ để chào, có chút ngượng ngùng mà nói:
"Chuyện này là do Uyển Nhược lỗ mãng, mặc kệ người khác nói sao nhưng nếu để lão thái thái cùng Hiền phi biết, không thể không liên lụy tới bọn hạ nhân phải chịu tội, vì vậy vì vậy. . ."
Nói xong, ánh mắt có chút lóe lên Liễu Ngạn Linh lại đi đến lớn tiếng nói:
"Vì vậy làm ơn Vương gia, ngàn vạn lần đừng đem chuyện hôm nay nói ra, nếu để cho người lớn trong nhà biết, về sau thần nữ và Uyển Nhược nếu muốn ra ngoài cưỡi ngựa sợ là không thể nữa."
Đây mới là lời thật, Duệ thân vương xùy một tiếng nở nụ cười, nhìn qua Uyển Nhược một cái:
"Nguyên lai là sợ cái này, cái gì sợ hạ nhân chịu phạt đều là viện cớ?"
Uyển Nhược đỏ mặt cúi đầu, Duệ thân vương cười cười:
"Thôi, hôm nay Bổn vương chưa từng tới nơi này, chỉ là, các ngươi về sau không được lỗ mãng như thế, nếu thật xảy ra chuyện nguy hiểm đến tính mạng các ngươi hẳn là đại sự."
Triệu Lang dặn dò bọn họ vài câu rồi đi, Duệ thân vương mới vừa đi, Liễu Ngạn Linh liền lặng lẽ tiến tới bên tai Uyển Nhược nói:
"Tác phong của Duệ Vương gia thật là có phong độ, là khí thế bất phàm có phải hay không? Ta nghe nói ở chỗ Thanh Giang kia, chỉ cần Vương gia vừa lên phố lớn, đại cô nương hay tiểu tức phụ cũng đều lén nhìn trộm đấy."
"Phốc. . . . . ."
Uyển Nhược mới vừa uống một ngụm trà, trực tiếp phun ra ngoài, mắt liếc nhìn Thừa An ở bên cạnh nhỏ giọng nói:
"So với Thừa An nhà ta còn phong độ, khí thế bất phàm hơn?"
Liễu Ngạn Linh mặt đỏ lên xoay người không thèm để ý tới nàng, Như Ý đem ly trà đón trở về nói:
"Hiện giờ không còn sớm, phải trở về thôi nô tỳ nói tiểu thư cũng nên ít đi cưỡi ngựa đi! Lỡ như tiểu thư thật có vấn đề gì, nô tỳ ngay cả có mười đầu cũng không đủ để cho lão thái thái chém . . . . . ."
Nói thao thao bất tuyệt không dừng cho đến khi Uyển Nhược lên xe ngựa quay về, mới ngừng miệng.