Edit: voi còi
Vốn trong mắt Hiền phi còn có chút sương mù, chợt trợn to, trong nháy mắt lại ảm đạm đi xuống, không thể tin cũng chẳng qua một cái chớp mắt mà thôi, đúng a! Bà đã sớm nên suy nghĩ hiểu rõ, những năm này hoàng thượng đều ở đây bố trí, từng bước từng bước bố trí, kết cục của Đức Phi Thục phi kia, Hiền phi bà làm sao có khả năng chỉ lo thân mình, chẳng qua là những năm trước đây bà còn có giá trị lợi dụng, Vương gia sau lưng bà cũng là ngụy trang, mới lấy được nhiều phần thưởng vinh sủng từ ông ta.
Đây tất cả nói trắng ra là, cũng là vì một nữ nhân, Vân tần, Vân tần cũng không phải là đại thần chi nữ (con gái của quan lại trong triều), mà là hoàng thượng cải trang ra ngoài, nữ nhân từ dân gian mang về cung, vì vậy mặc dù được cưng chiều, đến Tần vị đã có phần chỉ trích.
Vân tần rất đẹp, cái loại đẹp đó, sáng trong Như Nguyệt, mặc dù ở trong cung mỹ nữ như mây, Vân tần vẫn phát triển như cũ, vẻ đẹp của nàng giống như hoa trung chi vương (vua trong các loài hoa), ở bên người nàng, những tần phi như bọn họ đều là lá xanh, hậu cung giai lệ ba nghìn người, ba nghìn sủng ái ở một thân, sau khi Vân tần vào cung, những lời này liền cơ hồ thành khắc hoạ chân thật nhất của hậu cung Bắc Thần.
Hoàng thượng cưng chiều nàng, yêu nàng, tình cảnh hai người ở chung một chỗ, không giống phi tử của hoàng thượng, thân mật giống như phu thê bình thường, cái loại thân mật đó, bất kỳ một phi tần hậu cung nào cũng không có, thậm chí chưa từng thấy qua, tất cả cưng chiều ở một thân, cũng liền tập hợp tất cả oán hận ở một thân, mấy người Hiền phi bọn họ là tự vệ, vì gia tộc, làm sao có thể mặc kệ, ở trong cung này kết quả của việc không tranh giành, sẽ vô cùng thê thảm, cho nên chỉ có tranh giành.
Hiền phi luôn nghĩ, mặc dù sau này hoàng thượng biết chính xác, nể tình nhiều năm phu thê, cũng sẽ không quá ác, nhưng bà sai lầm rồi, ở trong mắt Triệu Cơ, trừ Vân tần, nữ nhân khác cũng như cùng chuyện vặt, Đức Phi, Thục phi, Hiền phi bà cũng giống vậy, không có một người nào ngoại lệ, thậm chí họ sinh nhi tử, cũng không được đến hắn cái phụ hoàng này chăm sóc.
Đây tất cả cũng là vì báo thù cho Vân tần, đây tất cả cũng là vì lót đường cho nhi tử của Vân tần, Hiền phi đột nhiên cảm thấy, sống không thể yêu, không còn hi vọng cũng chẳng qua như thế, chỉ là Sưởng nhi a, nhi tử của bà. . . . . .
Nghĩ đến chỗ này, Hiền phi chợt vươn tay bắt được vạt áo Triệu Cơ, nàng bắt rất chặt rất chặt, chặt đến nỗi Kim long ngũ trảo thêu trên vạt áo của Triệu Cơ đâm vào tay bà đều đau.
Hiền phi cố gắng phun ra mấy chữ: "Thiếp. . . . . . Lỗi, tần thiếp vừa chết tạ tội a. . . . . . Rồi, nhưng. . . . . . Sưởng nhi là cuối cùng là hoàng thượng. . . . . . hoàng tử Hoàng thượng, còn có thiếp. . . . . . Vương gia nhất tộc. . . . . ."
Hiền phi thở hổn hển, đứt quãng van xin, nhưng cũng không nói được quá nhiều, ánh mắt Triệu Cơ vẫn lạnh nhạt như cũ lạnh lùng mở miệng: "Sưởng nhi nếu cam tâm, dĩ nhiên là hoàng tử của trẫm, nếu có dị tâm, cũng là loạn thần tặc tử, Vương gia ngươi cũng thế."
Hiền phi chợt trợn to mắt, thân thể chợt mềm nhũn, té ở trên giường, trên tay nắm long bào cũng buông lỏng ra rồi, ánh mắt lại không có nhắm lại, Triệu Cơ đưa tay đậy nắp mắt của bà, hồi lâu mới đứng dậy đi ra ngoài.
Hai mươi bảy thắng mười Bắc Thần Văn Chiêu đế năm thứ ba mươi mốt, Tàng Nguyệt cung Hiền phi mất, hưởng thọ ba mươi tám tuổi, tang của Hiền phi, rõ ràng hoàng đế khóc lóc thảm thiết (voi: ta nhổ vào), phong Hiền phi là Hoàng quý phi, chôn cất trong lăng tẩm phi tần, đây là ghi chép lại của sử quan, trên thực tế, theo Duệ thân vương phi cùng Hiền phi một trước một sau rơi xuống, Vương gia nhất tộc cũng hoàn toàn ngã vào đáy cốc, mặc dù không đến nỗi nhà của vắng vẻ, nhưng cũng xe ngựa thưa thớt.
Hiền phi tuy là di mẫu ruột của Uyển Nhược, đến lúc này, Uyển Nhược cũng không có tâm tư lại vì Hiền phi mà khổ sở, bởi vì cơn ác mộng hàng đêm của nàng đã thành sự thật, Thừa An chết rồi.
Thanh Giang một trận, Tứ hoàng tử bị thương, trong loạn quân, Thừa An lại ly kỳ mất tích, binh tướng vùng ven sông tìm nửa tháng cũng không tìm được người, nhưng trong tháng mười một, ở hạ du Thanh Giang tìm được thi thể Thừa An, đã sớm không còn hình dáng, chỉ là trên người xiêm áo còn có thể đại khái phân biệt ra được chính là Thừa An.
Thi thể đốt cháy ngay tại chỗ, đưa về kinh chỉ là một vò tro cốt của Thừa An, Uyển Nhược ngay cả xiêm áo cũng chưa được nhìn thất, liền chôn cất vào tổ phần Tô gia.
Uyển Nhược bệnh nặng một trận, đến tháng chạp (tháng ) mới chuyển biến tốt lên, người lại gầy là không thành dáng vẻ, vẫn còn may nhờ Duệ thân vương, cố ý để thái y vào Tô phủ chẩn mạch xem bệnh cho Uyển Nhược, nếu không, lấy tình cảnh bây giờ của hai nhà Tô Vương, cũng không thể mời nổi thái y nữa rồi, chứ đừng nói những thứ thuốc bổ trân quý kia, giống như nước chảy, đưa vào Tô phủ.
Mặc dù hôn sự còn chưa xác định, nhưng phần tâm ý này của Duệ thân vương, đã rất rõ ràng, Uyển Nhược bây giờ, đối với những thứ này cũng không quan tâm, ngược lại có chút tin số mệnh rồi, sống chết họa phúc tất cả đều là mệnh, nửa điểm không do người.
Bệnh tốt hơn phân nửa, tinh thần lại luôn hoảng hoảng hốt hốt, thường ngồi ở phía trước cửa sổ ngẩn người, trước kia tính tình nghịch ngợm, trong một buổi chiều toàn bộ sửa lại, cả người mệt mỏi không hề tinh thần.
Trong tay của Như Ý bưng cái hộp nhỏ màu vàng, vừa tiến vào nhìn thấy tiểu thư nhà mình, vẫn cái tư thế lúc đầu kia, không nhúc nhích ngồi trên giường gạch ở phía trước cửa sổ, trong tay tuy nói cầm sách, đôi mắt kia lại nhìn về phía bên ngoài, cửa sổ bằng giấy rõ ràng, lại cũng chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy chút bóng dáng thôi, nơi đó nhìn ra cảnh trí cái gì, không biết tiểu thư đang nhìn cái gì chứ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn có chút mượt mà giờ cũng gầy xuống, cũng thành mặt trái xoan, có chút khác biệt với thanh tú ngày thường hiện ra, giữa chân mày nếu chau lại, chung quy không tự chủ mang theo một dòng u sầu khó tả, nhìn qua, càng có tư thế khiến cho người ta thương tiếc, cũng so với quá khứ trưởng thành hơn chút.
Than trong lò lộp bộp vang một tiếng nhỏ, Uyển Nhược giống như bị kinh động, thu hồi ánh mắt, rơi vào trên người Như Ý, Như Ý cầm hộp trong tay đặt ở trên bàn đất nói: "Tiểu thư mau tới nhìn một chút, không biết hôm nay là đồ chơi khác lạ gì đây? Nhưng thật ra làm khó Vương gia có phần tâm này, biến đổi biện pháp , tìm tới đưa đến trước mặt tiểu thư, dầu gì nhìn trộm một chút, cũng đừng bỏ phí một mảnh tâm này của Vương gia."
Uyển Nhược khẽ thở dài, vén lên nhìn một chút, nhưng không khỏi ngẩn người ra, trong hộp là Cửu Liên Hoàn bằng ngọc bích, chất ngọc nhẵn nhụi trong suốt, mơ hồ có óng ánh rực rỡ lưu động, vừa nhìn đã biết không phải đồ tầm thường gì đó.
Uyển Nhược đưa tay cầm lên, dịu dàng chạm tay, ngón tay chỉ là loay hoay mấy cái, liền cởi ra lại nhanh chóng lắp xong, chợt liền nhớ lại thời gian khi đó ở Ký Châu, Thừa An cũng có một cái Cửu Liên Hoàn, nàng mấy cái cởi ra, nhìn thấy Thừa An trợn mắt há mồm.
Nàng thấy thèm vật này, lại không muốn rơi xuống đầu đề câu chuyện, dùng cái gì đổi, hiện nay còn thu tại nơi này chính mình đâu rồi, hôm nay nhớ tới, lại rõ ràng giống như hôm qua, Thừa An cũng đã không biết hồn về nơi nào. . . . . .
Uyển Nhược đem Cửu Liên Hoàn bỏ vào trong hộp, phất tay một cái: "Nhận đi!"
Như Ý đang muốn lại nói đôi câu, cũng là khẽ thầm than một tiếng, bưng cái hộp nhỏ vào trong phòng, cất vào, mới vừa cất xong ra ngoài, chỉ thấy Phúc nhi một cước đi vào nói: "Phu nhân muốn sinh, hiện nay bà mụ đã đến rồi. . . . . ."
Uyển Nhược để sách trong tay xuống, vừa muốn đi ra, bà vú đi vào một chút ngăn lại nàng nói: "Tiểu thư cũng không thể đi qua, quay đầu lại hướng đụng không tốt, dù sao liền bên cạnh, lão nô đi qua, chờ phu nhân sinh xong, bảo đảm tới đây báo tin cho tiểu thư trước tiên."
Nói xong, đỡ nàng ngồi trở lại trên giường gạch, vội vã đi ra ngoài, nhưng Uyển Nhược làm sao ngồi được, mấy lần nghĩ đi tới viện của mẫu thân, lại bị Như Ý gắt gao ngăn lại, Uyển Nhược cực kỳ cấp bách, cuối cùng vẫn là tóm áo choàng bằng da, đứng bên ngoài cửa tròn đầu khóa viện bên cạnh nhìn.
Trong viện bên kia người đến người đi rối ren, đến giờ lên đèn, vẫn còn không có sanh ra được, trong lòng Uyển Nhược bắt đầu luống cuống, cái cổ đại này sinh con cũng không giống như hiện đại, ở hiện đại sinh không được còn có thể mổ bụng, ở đây sinh không được chính là một thi hai mệnh, Vương thị còn có đứa nhỏ trong bụng đều chết hết.
Nghĩ đến chỗ này, cũng bất chấp cái khác, mấy bước liền vọt tới, Tô Triệt cũng ở bên ngoài hành lang, đi qua đi lại chà xát tay, Thừa An cuối cùng cũng không còn sống trở về, trong bụng Vương thị lại thành duy nhất trông cậy vào của Tô phủ, nếu là đặt tại trước kia, lúc Vương gia còn đang có thế, mời Tôn thái y ở Thái Y viện chuyên khám bệnh cho phụ nhân tiên kim tới đây, hôm nay. . . . . . Ai!
Tô Triệt than một tiếng thật dài, thời điểm Uyển Nhược đến, chỉ nghe thấy tiếng Vương thị rên rỉ từ trong nhà truyền ra, từng tiếng nhìn thấy mà ghê, cũng giống như đâm vào trong lòng Uyển Nhược.
"Phụ thân, mẫu thân ra sao?"
Tô Triệt vừa ngẩng đầu nhìn thấy Uyển Nhược, bỗng nhiên chọt nghĩ ra chủ ý có thể thủ khi tuyệt vọng: "Mẫu thân của con không được tốt, nếu có thể mời được Tôn Trọng ở thái y viện đến, có lẽ có thể bảo vệ bình an. . . . . ."
Lời Tô Triệt còn chưa nói xong, Lý Phúc liền chạy đi vào: "Lão gia, bên ngoài Tôn đại nhân Thái y viện cầu kiến."
Vừa nói đưa lên bái thiếp, Tô Triệt nhận lấy nhìn lên, không khỏi liền sửng sốt, nhìn Uyển Nhược một cái nói: "Chính là vị Tôn thái y này, chỉ là thường ngày muoonsmowif cũng hết sức khó khăn. . . . . ."
Nhưng cũng không có thời gian nói khác, vội vã đi, không bao lâu sau, Tôn thái y liền vào viện, tuy là một thân áo bào xanh bình thường, tuỳ tùng sau lưng tay cầm hòm thuốc, cho thấy có chuẩn bị mà đến, đến hành lang, ánh mắt quét qua Uyển Nhược, vuốt vuốt râu bạc, khẽ cung kính khom người, mới đi theo Tô Triệt vào phòng. . . . . .
Uyển Nhược không có tự chủ liền nhớ lại, nam tử kim quan ngọc đái khí vũ hiên ngang đó, hôm nay có thể gả cho hắn, chính là tạo hoá của mình.
Đệ đệ của Uyển Nhược giờ hợi (từ -h đêm) hai khắc thuận lợi chào đời, Tô Triệt mừng rỡ, Tô lão thái gia gọi là Thừa Khởi, Thừa Khởi làm cho ảm đảm của Tô phủ hồi lâu mang đến chút sức sống.
Hai mươi ba tháng chạp, sáng sớm tuyết đã bắt đầu rơi, tuyết không lớn, thưa thớt lưu loát, đậu ở trên nhánh cây trên nóc nhà, không quá nửa canh giờ, chính là một tầng màu trắng bạc.
Uyển Nhược lại không có rảnh ngồi chơi ngẩn người, Vương thị đang ngày ở cữ, đại Dương thị đã đánh vào đông, liền phạm vào bệnh cũ, mọi việc trong phủ, tất cả liền giao cho Uyển Nhược xử lý, hết lần này tới lần khác lại gần đến tết, công việc hết sức lu bù lên.
Lễ mừng năm mới muốn tặng lễ cho tất cả phủ cũ, tuy nói hôm nay trong tất cả các phủ có thu hay không cũng không biết, đưa là nhất định phải đưa, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ nhất, trong phủ tiền thu không nhiều lắm, khắp nơi đều tiết kiệm, Tô phủ qua năm, cũng đã là thất linh bát lạc.
Uyển Nhược vừa đem sổ sách trong tay đóng lại, bên ngoài tiểu nha đầu vội đi vào nói: "Liễu cô nương tới."
"Liễu cô nương?" Uyển Nhược ngẩn người một chút, mới có thể tính tới đây là Liễu Ngạn Linh, hôm nay thật coi là khách ít đến rồi, không giống quá khứ, hai người thường ngày ở tại một chỗ chơi đùa.
Kể từ khi hôn sự của Uyển Nhược cùng Liễu Ngạn Hoành huỷ bỏ, hai người liền không thường xuyên qua lại, càng về sau, lại dần dần không thể nào đi lại rồi, hôm nay Liễu phủ đang được thế, hai nhà Tô Vương cũng đã xuống dốc, cùng nhau vừa rơi xuống, tình cảnh hai người so với trước đây đã là khác biệt trời vực.
Từ trước đến sau, thời gian cũng chẳng qua có mấy tháng, hai người liền xa lạ, vì vậy, lúc này Liễu Ngạn Linh chợt tới đây, cũng thật nói thành khách ít đến.
Uyển Nhược đi ra ngoài đón, chỉ thấy Liễu Ngạn Linh đứng ở hành lang, ngơ ngẩn nhìn cành cây tử đằng bên kia.
Thấy Uyển Nhược ra ngoài, cũng không có ý tứ muốn gọi, chỉ thì thào nói:
"Còn nhớ rõ, chỉ là mấy tháng trước, ta tới tìm ngươi chơi đùa, Tử đằng trên kệ kia vừa lúc nở hoa, tỷ đệ hai ngườ các ngươi, vốn là ở trong phòng nói chuyện, ta đi vào, Thừa An ca ca liền né ra ngoài, nhưng cũng không đi xa, chỉ ở trên bàn đá dưới cây tử đằng bên kia, mở sách dạy đánh cờ, một trận gió thổi qua làm rơi cánh hoa tử đằng, cánh hoa rơi trên tóc Thừa An ca ca, tóc đen màu nâu non thật sự rất đẹp mắt. . . . . ."