Giống Như Một Giấc Chiêm Bao

chương 7: lần đầu nghe thấy hôn sự

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: voi còi

Hôm sau học xong, Uyển Nhược và Thừa An từ thư phòng trở về, vừa vào viện của mẫu thân, nghe được là Lưu phu nhân đến thăm. Uyển Nhược rất thích vị Lưu phu nhân này, bởi vì bà rất vui vẻ với mình, không phải giả vờ, mà là loại gần gũi phát ra từ tận nội tâm , Uyển Nhược cảm thấy được, thậm chí ở trên người phụ thân của mình, nàng cũng chưa từng cảm thấy rõ ràng như vậy.

Còn có Lưu Minh Thành, nói thế nào cũng là một soái ca, nhìn cũng rất bổ mắt a! Đi xuống hành lang , vừa muốn đi vào, lại bị Thừa An kéo tay, Uyển Nhược dừng bước, nghiêng đầu sang nhìn hắn nghi ngờ.

Thừa An khẽ mím môi, đưa tay lấy xuống bông hoa hòe từ trên đầu nàng:

"Này, nếu để mẫu thân nhìn thấy, lại nói tỷ bướng bỉnh đó ."

Lúc đầu khi hai người mới trở về, đi ngang qua vườn hoa, góc phía đông vườn hoa có một cây hòe lớn đã lâu năm, bây giờ đang mùa hoa nở, trên cây từng chùm hoa nở rộ, um tùm, đậu lại trên cành lá từng chùm từng chùm, mùi thơm ngát xông vào mũi .

Uyển Nhược lại sống chết không chịu đi, đi loanh quanh dưới tàng cây hồi lâu, cảm xúc dâng trào, nhất định bảo hắn ngâm hai câu thơ về hoa hòe để nghe, hắn nhất thời không nghĩ ra được, Uyển Nhược liền bĩu môi nói:

"Thật uổng công Phương tiên sinh mỗi ngày khen đệ đọc sách rất tốt, nhưng ngay cả cái này cũng không biết"

Đúng lúc một cơn gió thổi qua, lướt nhẹ qua làm hoa hòe rơi rụng, rơi trên vạt áo hai người , tựa như ảo mộng. . . . . . Khi đó chắc là dính vào trên đầu . . . . .

Uyển Nhược có một đệ đệ ở bên cạnh chăm sóc nàng bây giờ đã thành thói quen, như Xuân Mai nói, có lúc, bọn họ tưởng rằng thật ra thì hắn mới là ca ca.

Hơn nữa, tiểu tử này chỉ thích trang phục màu trầm, chiều hướng càng ngày càng nghiêm trọng,đứng ở đằng kia là hình ảnh của tiểu lão đầu, bề ngoài của người đó, ngược lại làm mình tìm thấy được sự ngây thơ chất phát mà đã quên đi từ lâu.

(tiểu lão đầu: anh bạn nhỏ)

Uyển Nhược biết mình thật may mắn, có một mẫu thân vì nàng che chở cưng chiều tính toán mọi việc, lão ma ma một lòng trung thành phục vụ tỉ mỉ, còn có đệ đệ chăm sóc nàng vì nhiệm vụ này của mình mà sớm trưởng thành.

Mặc áo chỉ cần duỗi tay, cơm tới há mồm, tuy rằng mỗi ngày phải học tập cầm kỳ thư họa nữ công thêu thùa, cũng coi như hạnh phúc vô cùng rồi, dường như mưa gió đều bị ngăn ở bên ngoài, cuộc đời của nàng chỉ có an nhàn.

Uyển Nhược rất hi vọng có thể an nhàn mãi mãi, đến già, đến chết, dĩ nhiên nàng biết điều đó là không thể nào, cho nên hiện tại là thời điểm có thể an nhàn, thì hưởng thụ cho thật tốt, tựa như mẫu thân nàng, ít nhất trong tương lai có lúc không như ý, còn có kho báu hạnh phúc ở sâu trong nội tâm mà nhớ lại.

Uyển Nhược và Thừa An vào trong nhà, liền thấy Vương thị và Lưu phu nhân mỗi người một bên, ngồi ở trên giường gạch nói chuyện, đi qua hành lễ, lại quan sát một vòng, không thấy soái ca hôm qua, Uyển Nhược cảm thấy có chút thất vọng.

Lưu phu nhân giống như cũng biết tâm tư của nàng, cười nói:

"Minh Thành ca ca của con hiện tại đang ở tiền sảnh"

Đang nói, thì nghe bên ngoài cửa sổ gã sai vặt bên cạnh Tô Triệt báo:

"Bẩm phu nhân, lão gia ở phía trước kêu Thừa An thiếu gia qua đó"

Vương thị liếc mắt lướt nhìn Thừa An, khoát khoát tay:

"Lão gia đã kêu con, nên đi ngay đi"

Thừa An đáp một tiếng theo phép tắc, lặng lẽ liếc nhìn về phía Uyển Nhược, cáo lui đi ra ngoài. Vương thị kéo tay Uyển Nhược, cẩn thận chu đáo tỉ mỉ, đưa tay sờ sờ tóc của nàng nói:

"Lát nữa dùng cơm, không cần trở lại phòng của con thay quần áo, như vậy càng phiền toái, Xuân Mai, ngươi đi cầm xiêm áo tới đây, đưa tiểu thư vào bên trong thay áo, cũng không cho đi học, lại vẫn bướng bỉnh đi, nên cho tới lúc trưa, tóc đều đã rối tung rồi."

Uyển Như le lưỡi, hướng về phía mẫu thân nàng làm mặt quỷ, rồi đi vào bên trong phòng rửa mặt chải đầu thay quần áo.

Tạ Băng Lan và Vương thị vốn thân thiết từ nhỏ, đã sớm quen thuộc nên không câu nệ lễ nghĩa, chỉ ở bên cạnh cười tủm tỉm nhìn mẫu tử các nàng. Lúc này thấy Uyển Nhược tiến vào phòng bên, mới thấp giọng nói:

"Tuy nói Uyển Nhược lanh lợi đáng yêu, ta phải nói, muội chính là muốn nghĩ cách sinh nhi tử gấp rút, muội xem hài tử của thứ thiếp kia ta thấy nàng ta ngược lại không giống mẫu thân, nhưng lòng dạ người này khó có thể phán đoán, mặc dù là muội nuôi, trưởng thành, nói không chừng chính là kẻ vong ơn bội nghĩa, muội nên sớm tính toán gấp rút”

Vương thị thở dài nói:

"Những thứ này muội đều hiểu, từ nhỏ chúng ta đã thân thiết, tỷ cũng biết tính tình của ta, có khi nào chịu uất ức chịu thiệt đâu, từ khi lập gia đình đến nay, trong mười mấy năm qua, ta cũng đã chịu đựng tới như vậy, có lúc nhớ tới chuyện khi chúng ta còn bé, thật hy vọng vĩnh viễn không cần lớn lên còn tốt hơn, có lẽ số mạng của ta chính là như thế mà thôi"

Tạ Băng Lan liếc nhìn nàng:

"Muội thật hồ đồ, số mạng đó đều do muội, bản thân muội không tranh giành, chẳng trách người khác khi dễ ngồi lên đầu muội, vị Tô đại nhân kia nhà các ngươi, ta thấy là không trông cậy được, lòng đã sớm nghiêng về nơi khác, hôm qua không biết nói chuyện gì cùng lão gia nhà ta, lão gia nhà ta liền nói lại với ta, nghe nói đại nữ nhi nhà Tô đại nhân sinh ra cũng xinh đẹp, tính tình ôn hòa, xuất thân cũng xứng, chi bằng quyết định trước cho Minh Thành, chờ thêm mấy năm nữa cập kê, thì cưới vào cửa"

Vương thị vừa nghe, ánh mắt liền lạnh lùng.

Tạ Băng Lan vỗ vỗ tay của nàng:

"Ngươi yên tâm, dĩ nhiên ta sẽ không đáp ứng hắn, mất đi tình cảm của chúng ta,trong lúc nói chuyện lời nói để lộ ra chân tướng, ta cũng như muội thật sự nhìn không vừa mắt thứ nữ kia, nếu nói ra, bộ dạng của con người đó cũng không phóng khoáng, trong lòng ta cũng không thích, ngược lại ta càng thích Uyển Nhược nhà muội hơn, lanh lợi hào phóng, hoạt bát đáng yêu, đúng dáng vẻ là tiểu nữ nhi, nếu như muội đồng ý, cho nàng cùng Minh ca nhi đính ước, ngược lại ta cũng không phản đối"

Uyển Nhược ở trong phòng nghe thấy lời này, không khỏi bối rối, Lưu Minh Thành dáng dấp cũng thật đẹp trai, nhưng phải gả cho hắn, nàng không đồng ý lắm, hơn nữa, bây giờ mình mới hơn bảy tuổi, sớm như vậy liền đính hôn à.

Đem khăn trong tay kín đáo đưa cho Xuân Mai, lắng tai nghe thanh âm bên ngoài, lại nghe mẹ nàng nói:

"Ta thấy đứa bé Minh Thành kia không tệ, danh giá từ khi sinh ra, tính tình tốt, người cũng đáng tin cậy, đáng tiếc Uyển Nhược đã sớm đính hôn rồi"

Uyển Nhược thân thể khẽ nghiêng một cái, suýt nữa ngã trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ nhắn tối sầm lại, nghi hoặc nhìn Xuân Mai và bà vú, tại sao mình chưa nghe nói qua, hài tử nhỏ như vậy đã đính hôn rồi, sau đó điều này khiến nàng rất hỗn loạn.

Tạ Băng Lan sửng sốt:

"Chuyện khi nào? Sao ta cũng chưa từng nghe muội nói qua"

Vương thị nói:

"Cũng đúng dịp để nói về chuyện này, là chuyện năm xưa, tỷ cũng biết, Vương gia nhà ta ngoài hai tỷ muội ta ra còn có một ca ca, đều sinh nhi tử ( con trai ), mặc dù có nữ nhi, nhưng đều là thứ nữ do di nương sinh ra, Hàn lâm phủ Liễu gia cứ khăng khăng muốn cùng nhà chúng ta kết thân, nhi tử nhà hắn, so với Minh ca nhi nhà tỷ nhỏ hơn hai tuổi, năm nay cũng mười một tuổi rồi."

Vừa nói khe khẽ thở dài:

“Ngày tết năm ấy, Uyển Nhược mới hơn hai tuổi, ta về kinh thăm người thân, ngày đó Lão thái thái Hàn lâm phủ qua chơi, không biết sao, nói qua nói lại nói đến đây, Lão thái thái Liễu gia liền chỉ vào Uyển Nhược nói, ta thấy nha đầu này là người có phúc, đính ước với Văn ca nhi rất hợp. Lão thái quân nhà chúng ta vẫn rất hối hận để cho ta phải gả vào Tô gia, lúc trước chỉ nhìn thấy gia thế, con người này chính là hai mặt, không biết lai lịch, mới rơi vào quang cảnh như vậy, thường hay quan sát tiểu công tử Hàn lâm phủ nên hiểu rõ, cũng biết tính tình, cảm thấy hết sức thỏa đáng, liền đáp ứng, dù chưa có lễ nạp thái, chỉ ước định bằng lời, dù sao cũng là hai bên trưởng bối đồng ý với nhau"

Lễ nạp thái: sau khi nghị hôn, nhà trai mang sang nhà gái một cặp "nhạn" để tỏ ý đã kén chọn ở nơi ấy.

Tạ Băng Lan gật gật đầu:

"Công tử Hàn lâm phủ, lúc ta hồi kinh, gặp qua mấy lần, mặc dù nhi tử của mình là tốt nhất, nhưng ta cũng vậy phải nói lời công bằng, đứa bé kia lớn lên, giống như gia gia ( ông nội ) hắn, tương lai nhất định có tiền đồ , hơn nữa, tuổi tác so với Uyển Nhược nhà muội thì càng thỏa đáng”

Uyển Nhược cũng ngốc, tại sao chưa từng nghĩ đến, mình sớm đã có chủ, còn là người chưa từng thấy qua , gì mà công tử Hàn lâm phủ, không phải là nói, mình khi đến mười lăm tuổi thì phải lập gia đình, trong lòng buồn bực không thôi.

Xuân Mai và bà vú nhìn nhau, không khỏi bật cười, vị tiểu chủ nhân này của bọn họ, không biết suốt ngày trong đầu nghĩ cái gì, có đôi khi bướng bỉnh trốn ra ngoài, có lúc lại có bộ dáng người lớn, ngồi ngẩn người ở đâu đó.

Bởi vì tin tức nguy cấp này, buổi trưa lúc ăn cơm, Uyển Nhược đều rầu rĩ không vui, ăn cơm thì bất mãn cáo lui, rầu rĩ trở về trong phòng mình.

Khi Thừa An tiến vào, nhìn thấy Uyển Nhược ngồi ở dưới cửa sổ trên giường quý phi thở dài thở ngắn, vì thế lặng lẽ tiền gần lên ngồi ở bên cạnh nàng. Hơi rượu nhàn nhạt phả vào mặt, làm Uyển Nhược hoàn hồn, cau mày quan sát Thừa An bên cạnh, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trong suốt như ngọc thường ngày, bây giờ trở nên đỏ bừng , ánh mắt càng trong trẻo, tiểu tử này thật sự đẹp quá phận, nhưng mà hắn vẫn là đứa trẻ mới lớn :

" Đệ uống rượu?"

Thừa An gật đầu một cái:

"Không việc gì, chỉ uống gần nửa chén nhỏ"

Uyển Nhược đưa tay xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn một hồi:

"Hiện tại đệ còn nhỏ, uống rượu như vậy, đầu óc sẽ trở nên chậm phát triển, có biết hay không?"

"Đầu óc chậm phát triển là cái gì?"

Bộ dạng Thừa An không ngại học hỏi kẻ dưới, Uyển Nhược liếc hắn một cái:

"Chính là kẻ ngu, như nhị nha đầu nhà lão Hồ trồng hoa trong nhà chúng ta"

Vẻ mặt Thừa An cẩn thận suy nghĩ, nha đầu thường cười khúc khích lại hay chảy nước mũi, không khỏi nhíu nhíu mày

"Đệ sẽ không như vậy."

Uyển Nhược lành lạnh nói:

"Bây giờ thì không, nếu như ngươi thường uống rượu, thì sẽ không khác nhau lắm, rượu cồn có thể đốt cháy đầu óc"

Có lúc Uyển Nhược nói, Thừa An nghe không hiểu, những lúc như vậy, hắn biết nên đổi chủ đề mới là thượng sách, Thừa An nghiêng đầu quan sát nàng hồi lâu:

"Vừa rồi tỷ than thở cái gì, là bởi vì lão sư ghi chữ lớn nên không muốn viết, hay là hôm qua không biết luyện khúc nhạc, hay là đại tỷ lại trêu chọc tỷ rồi."

Uyển Nhược nghe hắn liên tiếp đặt câu hỏi, đột nhiên cảm thấy mình có phần bày đặt học đòi làm thơ rồi, cho dù không đính hôn, tương lai nàng cũng không quản được chuyện hôn sự, gả cho công tử Hàn lâm phủ gì đó, hoặc là người khác, có cái gì khác nhau, đối với nàng mà nói, đều là người xa lạ.

Hiện tại nàng nên buồn là ngày mai phải giao chữ lớn cho Phương tiên sinh, sau đó sư phụ dạy đàn muốn kiểm tra khúc nhạc, còn có sư phụ dạy hội họa cho nàng vẽ bức tranh cảnh xuân .

Nhiều khi Uyển Nhược cảm thấy, khuê tú cổ đại nhìn thì áo đến chỉ cần duỗi tay cơm tới há mồm, trôi qua vô cùng hạnh phúc, thật ra thì pha lẫn nhiều khó khăn đấy, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, đây là tin tức của hiện đại phát triển, khó có khả năng cũng như kỹ năng, huống chi bây giờ nàng mới bảy tuổi mà thôi.

Uyển Nhược thở dài, chợt vầng sáng lóe lên trong đầu , nghiêng đầu liếc Thừa An bên cạnh một cái:

"Có một đệ đệ lợi hại, cũng thật có lợi, ha ha! !"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio