Lâm Yên ngủ một đêm tại nhà anh trai, tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao một cây sào rồi. Mấy ngày nay cô vẫn không thể nào ngủ ngon đến vậy, vừa dậy là bụng đã kêu réo ầm ĩ rồi. Cô kéo chăn, từ từ đứng dậy đi vào phòng tắm. Cô nhìn một chút, căn phòng này rất gọn gàng, trong ly có hai cái bàn chải đánh răng, một cái màu lam, cái còn lại màu hồng. Bên trên cái màu hồng còn được dán một mảnh giấy nhớ, Lâm Yên cầm lên xem.
‘Cái này anh mới mua, em dùng đi nhé, trong bếp có thức ăn đấy. Sáng nay anh có việc bận phải đi, trưa sẽ không về. Em có thể ở lại hay về nhà trước cũng được. Ký tên: Anh trai iu dấu.’
Lâm Yên cảm thấy đáy lòng ấm áp, anh của cô lúc nào cũng chu đáo như vậy. Cô nghĩ chắc là anh bận tìm giải pháp cứu tập đoàn nhà cô nên rất vui vẻ vệ sinh cá nhân, bên cạnh thậm chí còn có một bộ quần áo nữ cho cô thay nữa. Tắm rửa sạch sẽ xong, cô đi vào trong bếp, mở chiếc lồng bàn đậy bát cháo lớn với vài cái bánh mì và một ly sữa.
Lâm Yên ăn uống rất ngon lành. Anh của cô còn nhớ cô thích ăn cháo và uống sữa, cô rất cảm động. Sau khi ăn sáng, Lâm Yên thả lỏng tinh thần, mở TV lên xem cho đỡ chán. Xem đến chán chê vẫn không có gì hay, Lâm Yên nảy ra ý tưởng đi khám phá nhà của Lâm Kỳ Anh.
Lâm Anh hay sử dụng laptop, đi làm cũng vẫn mang theo nên Lâm Yên không có đụng đến chiếc laptop ấy được. Nếu không, có khi toàn bộ dữ liệu mật cô tìm kiếm được trong mấy năm qua sẽ bị cô em gái này phát giác mất. Cũng may, chữ “nếu” chẳng là cái gì cả.
Trong phòng của Lâm Anh vốn không có nhiều thứ, chỉ vỏn vẹn một cái giường, bàn làm việc và tủ quần áo. Nhìn qua nhìn lại thì cũng chỉ có hộc bàn với tủ quần áo được xếp vào diện nên lục lọi. Lâm Yên kéo ngăn kéo ra, bến trong có vài quyển sổ da màu đen, trông có vẻ đã cũ. Cô chán ngán buông xuống, đây nếu không phải sổ tiết kiệm hay sổ sách gì đó thì cũng là nhật ký, mà Lâm Yên cô lại không thích tọc mạch nhật ký riêng tư của người khác.
Thế là Lâm Yên nảy lên ý tưởng, cô mở tung tủ quần áo của anh trai mình, lật qua lật lại hết một lượt, kết quả là phát hiện không ít váy áo nữ. Nghi hoặc tự hỏi tại sao anh trai cô lại có quần áo nữ trong tủ quần áo, Lâm Yên cũng đồng thời tự trấn an bản thân. ‘Có thể đó là quần áo của Bạch Tử Đằng… Nhưng mà con nhóc đó tại sao lại để quần áo ở đây? Với lại những bộ váy áo này con nhóc kiêu kỳ đó sẽ thích sao?’
Đột nhiên nhớ đến cái gì, thân mình của Lâm Yên hơi run lên, mồ hôi lạnh trượt dài trên gương mặt trắng nõn xinh đẹp. ‘Sẽ không phải đâu, nhất định chỉ là trùng hợp…’
Dường như sự tự nhủ này có tác dụng đôi chút, Lâm Yên đóng cửa tủ lại, đi ra phòng khách tiếp tục xem TV như không có gì xảy ra. Lâm Yên bắt đầu từ buổi sáng hôm nay đã trở nên im lặng một cách bất thường. Đó là sự bình yên trước một cơn bão lớn, cũng là báo trước cho hạt mầm của sự nghi ngờ sắp đâm chồi, dần dần che phủ cả niềm tin vốn đã không sâu nặng trong tim cô gái trẻ.
Lâm Anh biết để cô em gái của mình ở trong ngôi nhà đó là một mối uy hiếp, nhưng mà dù gì nó cũng là em của cô, cô chấp nhận tin nó một lần. Còn nếu như nó lại như trước kia khiến cô thất vọng thì cô nhất định sẽ khiến cho nó hối hận.
Lâm Anh thong thả ngồi trên taxi đi đến tập đoàn nhà họ Lâm. Kể từ ngày hôm nay, cô sẽ trở thành chủ nhân của nó và khiến cả nhà họ Lâm rơi vào khốn đốn. Thật hiếm khi cô cảm thấy con đường này lại trở nên xinh đẹp như vậy…
………..
“Chuyện này… không thể nào…” Chiếc điện thoại rơi từ trên tay Lâm Yên xuống. Không thể nào đâu, anh trai cô đã hứa sẽ cứu lấy tập đoàn mà…
“Lâm Yên, anh xin lỗi. Quá trễ để cứu lấy nó rồi. Cô gái đó đã nắm trên % cổ phần của toàn bộ tập đoàn…” Trong điện thoại, Lâm Anh vẫn cố cứu vãn lấy chút hy vọng ít ỏi của cô em gái xinh đẹp, tuy nhiên vô dụng.
Nhưng mà tất nhiên là cô không thực sự có ý định đó. Thay vì nghe người khác nói thì cô nói vẫn tốt hơn rất nhiều, cô sẽ không bị con bé này ghi thù quá mức.
“Vậy… không còn cách nào để lấy lại tập đoàn sao? Trả lời đi anh!” Lâm Yên mờ mịt ngồi bệt xuống đất, hấp tấp cầm lấy chiếc điện thoại đang nằm dưới sàn mà hỏi dồn cô.
Lâm Anh bên kia đầu dây lắc đầu: “Chuyện này không phải một sớm một chiều mà có thể làm được. Cô gái đó từ một công ty nhỏ mà nuốt trọn một tập đoàn lớn chứng tỏ cô ta có dã tâm, cũng có bản lĩnh và đã chờ ngày này lâu rồi. Sẽ không ai ngu ngốc đi chọc cô ta đâu em…” Lâm Anh tự nói về bản thân mà cũng cảm thấy rùng mình, hóa ra là cô cũng khó nhằn như vậy. Nếu như cô cũng phải đối đầu với một người y hệt vậy, không biết phần thắng là bao nhiêu?
Câu chuyện này tạm kết thúc ở đây, bởi vì dù cho cô có khuyên nó nhiều hơn nữa thì cũng có ích gì? Nó đã một lòng một dạ ghi thù với cô gái mang tên Lâm Anh rồi. Trừ bỏ để nó muốn làm gì thì làm, cô còn có cách khác sao? Nó muốn lấy lại tập đoàn thì cứ việc, còn phải xem năng lực của nó đến đâu nữa.
Nói cô nổi máu thánh mẫu cũng được, bảo cô thương hại cũng đúng, mắng cô chơi đùa người khác trong lòng bàn tay cũng không sai. Dù gì thì cô cũng đã phá hoại đường sống của gia tộc nhà người ta, bây giờ lại giả vờ như không liên quan đến mình, để cho cô em gái hận muốn chết nhưng không làm gì được. Đấy không gọi là chơi đùa người khác sao?
Lâm Anh cười cười tự giễu bản thân. Cô hủy cũng đã hủy xong rồi, hối hận cái gì chứ?
Dằn mạnh cảm giác hỗn loạn trong lòng xuống, cô lái xe đi lang thang không mục đích trong thành phố. Không biết đi như thế nào lại ra đến ngoại ô, lại còn tình cờ đến quán của Trương đại thúc. Trương đại thúc – Trương Hổ này chính là ông chú quán xăm hình đã từng vẽ cho cô chiếc lá năm xưa.
Có lẽ là cô vô thức lái xe đến đây đi, cũng có thể là trong tiềm thức cô muốn đến đây. Cô cần một người đáng tin cậy như Trương đại thúc để tâm sự. Mà hình như xong việc thâu tóm tập đoàn Lâm thị chính là công bố thân phận thì phải. Cũng phải thôi, cô giấu lâu lắm rồi, bây giờ cũng không còn bận tâm gì nữa nên nhanh chóng trở về giới tính thật thôi.
Lâm Anh mỉm cười bước vào trong quán, ông chú đang làm việc nên chỉ mỉm cười chào cô rồi tiếp tục tập trung làm cho khách. Bên trong vẫn đơn sơ như trước kia, đã mấy năm rồi vẫn không thấy thay đổi gì. Chỉ là nhiều thêm những tấm ảnh chụp các kiểu hình xăm mới được dán lên tường. Những tấm ảnh trên tường có nhiều kiểu khác nhau. Đen trắng hay màu mè gì cũng có. Đơn giản có, phức tạp cũng có. Mỗi tấm ảnh lại mang đến những cảm giác và có những ý nghĩa khác nhau mà cô không thể nào hiểu hết được.
Ngẩn người một lúc lâu, đến khi ông chú vỗ vai, cô mới thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man của bản thân.
“Cô gái trẻ, cháu đến đây là muốn xăm sao? Ta thấy cháu trông rất đứng đắn thành thục, sợ là không thích hợp đâu?” Trương đại thúc mỉm cười nhắc nhở, vết sẹo dữ tợn đã có từ thời trai trẻ trên má trái cũng không đáng sợ, chỉ mang đến cảm giác ôn hòa.
Lâm Anh đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn, mỉm cười hỏi: “Không nhận ra cháu sao?”
Cô đột nhiên hỏi khiến cho Trương đại thúc giật mình. Cảm giác quen thuộc trong lòng càng dâng lên. Cô gái trước mặt ông khiến ông có cảm giác thân thiết không rõ từ đâu. Chỉ thấy cô gái mím môi cười, rất giống một chàng trai trẻ mà ông quen. Tay trái của cô gái đùa nghịch mấy lọn tóc xoăn xõa trên vai rồi rất nhẹ nhàng chậm rãi kéo mái tóc giả xuống…
Trong không tĩnh lặng vang lên tiếng hít không khí nặng nề. Trương Hổ không thể không cảm thấy bất ngờ. Hóa ra chàng trai trẻ thường xuyên đến tâm sự với ông lại là một cô gái giả trang. Bảo sao giọng nói lại êm ái dễ nghe không có chút trầm khàn nào của những chàng trai cùng tuổi. Thế nhưng mấy năm qua ông lại không hề nhận ra!
Khó trách! Ông đã già cả, không còn linh mẫn sắc bén như thời hoàng kim trước kia. Vả lại Lâm Anh cũng cố tình giả giọng nam, đè ép giọng nói xuống nên ông cũng không để ý gì nhiều. Ngay cả người từng được xem là đa nghi nhất như ông mà cũng có thể giấu qua mặt được.
“Vậy bây giờ ta nên gọi cháu là chàng trai trẻ hay là cô gái trẻ đây?” Trương đại thúc vui vẻ đùa giỡn.
“Cháu nghĩ là đến lúc nên trở lại với giới tính thật rồi ạ.” Cô cũng cười vui vẻ, ý tứ là chú cứ gọi ‘cô gái trẻ’ thoải mái! Nhưng mà rất nhanh cô lại quay lại vẻ nghiêm túc thường ngày: “Cháu đã lừa dối tất cả mọi người quá lâu rồi. Bây giờ, cháu muốn thú nhận với tất cả mọi người. Nhưng mà, chú giúp cháu một việc, có được không chú?” Cô ngẩng đầu lên đối diện với con người cô rất kính trọng trước mặt.
Bởi vì ánh mắt của cô quá mức thành khẩn, Trương đại thúc suýt đã đồng ý với cô mà không cần suy nghĩ. Tuy nhiên, ngẫm lại thì lại thấy không thích hợp. Nếu cô muốn thú nhận thì cứ thú nhận đi thôi, muốn ông giúp? Ông giúp được cái gì đây chứ? Ông chú già như ông bây giờ ngoài xăm hình ra thì còn có loại công dụng nào nữa?
“Vậy cháu muốn chú giúp gì?” Trương đại thúc cau mày hỏi lại.
“Chuyện này chỉ cần chú đồng ý đi với cháu thôi. Chú sẽ không cần làm gì cả, cho dù có chuyện gì bất ngờ thì chú cũng chỉ cần gật đầu tỏ vẻ không sai là được rồi ạ.” Lâm Anh tỏ vẻ thần bí như vậy làm ông chú nghi ngờ. Nhưng mà ngẫm lại hình như không phải là chuyện hại người nên cũng gật đầu đồng ý.
Trương Hổ thương cô như con ruột của mình vậy, nhưng mà rất nhanh cũng sẽ biết được một điều: Không phải chỉ có nắm đấm mới có thể hại người, lời nói đôi khi còn có sức hủy diệt hơn cả nắm đấm!