Hôm sau khi đến trường, cô giáo phạt cậu cùng mấy cậu nhóc kia đứng ngoài lớp học, không được vào nghe giảng bài. Trên mặt đứa nào cũng đều dán băng cá nhân. Có đứa xui xẻo, về nhà bị đánh cho mấy roi. Riêng Kỳ Anh quỳ đến nửa đêm mới chịu đứng dậy về phòng đi ngủ, cũng không hề ăn cơm tối. Đầu gối cậu bị bầm tím nhưng được quần dài che khuất nên cũng không có ai phát hiện.
Người ta nói kẻ thù gặp nhau thì đỏ mắt nhưng Kỳ Anh rất bình thản. Cậu không muốn lại lao vào đánh nhau với đám trẻ này ngay trước cửa lớp. Cậu cũng càng không có tâm trạng muốn mắng chửi hay gì.
Mãi cho đến khi cô giáo bắt cậu cùng đám kia phải xin lỗi và làm hòa thì tên ‘đầu lĩnh’ mới mở miệng: “Xin lỗi cậu. Là do tôi quá hung hăng ngạo mạn rồi. cũng do tôi không thích mấy tên tiểu bạch kiểm nên mới ra tay với cậu. Hôm qua tôi cũng đã nhận ra cậu không giống với mấy tên ẻo lả kia. Xin lỗi cậu nhiều.”
“Tôi đã biết.” Kỳ Anh trả lời nhanh gọn, thực sự là kiệm lời.
“Cái kia…” Lý Minh Trạch gãi đầu. “Chúng ta có thể làm anh em của nhau không? Tôi sẽ không bắt nạt cậu, cũng sẽ không có ai dám bắt nạt cậu nữa…” Hắn ta vươn bàn tay đã sớm chai sạn ra trước mặt cậu.
Kỳ Anh đánh giá người trước mắt. Thân hình cao hơn đám nhóc cùng lứa, nhưng mà gương mặt lại có chút thật thà của người nông thôn. Tính tình cũng có chút thô kệch lỗ mãng như Trương Phi vậy (Tam Quốc Chí).
Minh Trạch thấy cậu nhìn mình lâu như vậy thì chắc mẩm rằng cậu không muốn nên chậm rì rì rút tay về, há mồm định nói gì đó. Lúc đó, Kỳ Anh đang rũ mắt nhìn bàn tay kia thì đột ngột vươn tay ra nắm lấy. “Được.”
Tục ngữ nói không có sai, không đánh một trận không thành bằng hữu. Huống hồ cậu không ghét mà còn có chút hảo cảm với cậu ta. Thành anh em thì có sao?
Thành công trở thành huynh đệ, bây giờ cậu đi đâu cũng có chúng đi cùng. Cũng may cậu đi nhà xí chúng không đi theo. Chúng đi đâu cậu cũng có mặt. Hái trộm, bắn chim, bắt cua, trộm trứng gà… chưa có gì là Kỳ Anh chưa thấy bọn trẻ đó làm qua.
Tuy cậu đi theo nhưng cậu không cùng chúng làm mà chỉ đứng xem, đúng lúc thì nhắc nhở chúng. Bà và mẹ cậu biết cũng chỉ mắng cho mấy câu rồi bỏ qua. Cậu còn bé, hiếu động là lẽ thường. Chẳng nhẽ lúc nào cũng bảo cậu đi quỳ góc tường sao? Vậy sau này lớn lên, cưới vợ rồi làm sai cũng phải quỳ góc tường? Từ đó, cũng không trách mắng gì cậu nữa.
Mà bản thân Kỳ Anh đi chơi cũng rất có chừng mực. Cậu biết dừng lại đúng lúc và khuyên đám kia dừng lại. Việc gì cũng phải để lại đường lui cho bản thân, cậu rất hiểu ý của câu nói đó.
Năm Kỳ Anh tuổi đó, mẹ cậu trở bệnh nặng. Bà cậu có thể cho cậu đi học là đã rất cố gắng rồi. Tiền bạc trong nhà thật sự không dư dả gì, nay bệnh tình Nhan Trúc đột nhiên biến chuyển nặng, không có cách nào chống đỡ nổi. Bà cậu chỉ có thể đưa mẹ cậu lên thành phố rồi chạy đông chạy tây mượn tiền.
Không hẳn là trùng hợp nhưng thành phố ấy là nơi Lâm gia cư ngụ. Bà cậu biết rõ cậu là con trai của Lâm Thừa Thiên nhưng không hề có ý định dựa dẫm vào nhà họ Lâm mà tự mình chống đỡ. Kỳ Anh tất nhiên biết cha mình là ai, vì thế cậu bất chấp việc bà mình không cho phép, cậu vẫn đến Lâm gia.
Kiếp trước Lâm Anh vì mất mẹ năm tuổi, trong nhà nợ nần chất như núi, bà ngoại không đủ sức nuôi Lâm Anh nữa mới liên lạc với ông ta cầu xin ông ta đưa cô về nuôi. Bây giờ Kỳ Anh không muốn mẹ cậu chết nên mới đi tìm ông ta cầu xin sự giúp đỡ.
Lâm Kỳ Anh không dễ gì mới có thể đứng trước cửa nhà họ Lâm, thế nhưng người cậu gặp phải lại là Tống Mộc Phương. Bà ta vừa nghe nói cậu là con trai của Nhan Trúc – tình địch cũ của mình liền đóng cửa đuổi người. Ai ngờ ngay lúc này Lâm Thừa Thiên lại trở về.
Ông ta thấy trước cửa nhà mình có một cậu bé, mà vợ mình lại vô tình đóng cửa thì đến hỏi thăm cậu là con nhà ai. Nói thật là bởi vì khí chất của cậu rất đặc biệt, gương mặt lại trắng trẻo sáng sủa cho nên ông ta mới bắt chuyện.
Vừa nghe cậu nói là con trai của Nhan Trúc, ông ta ngây ngẩn cả người, trong lòng không khỏi nghĩ đến khả năng cậu là con trai của mình. Cậu vừa mới nói đến mẹ đang bị bệnh nặng cần tiền chữa trị thì bà cậu hớt hơ hớt hải tìm đến.
“Kỳ Anh, con đến chỗ này làm gì? Bà đã nói con không phải con trai của người này rồi mà!” Bà lôi kéo cậu muốn rời đi nhưng cậu lại không chịu. Cậu mở to đôi mắt ngập nước mênh mang nói: “Ông ấy không phải thì ai mới phải chứ? Mẹ không có cưới chồng, suốt ngày đau ốm bệnh tật cũng không có tiền chữa trị. Bây giờ bà nói con là con ai đi. Con đi cầu người đó chữa bệnh cho mẹ. Nhỡ mẹ không qua khỏi thì sao?” Nói xong thì cậu bắt đầu khóc.
Bà cậu thấy những giọt nước mắt to như hạt đậu của cậu lăn xuống thì đột nhiên không biết phải làm gì. Bao năm qua cậu chưa hề khóc. Từ khi hiểu chyện, không ai thấy cậu khóc bao giờ cả. Cho nên bà không nghĩ đến việc cậu lại khóc thương tâm như vậy trước mặt bà và cha cậu. Bà luống cuống dỗ dành, lau nước mắt cho cậu rồi dắt cậu đi về.
Còn Lâm Thừa Thiên sau khi nghe đoạn hội thoại ấy thì đã chắc chắn suy nghĩ cậu là con trai của mình. Lập tức gọi người bám theo hai bà cháu. Kỳ Anh thút thít khóc đi theo bà ngoại về phòng trọ nhưng vẫn không quên chú ý thấy hai người từ Lâm gia đang đi theo.
‘Xin lỗi mẹ vì đã lợi dụng bệnh tình của mẹ như vậy. Con cũng vì tương lai của chúng ta mà thôi.’ Không ai thấy được khóe môi đang kéo lên một độ cong rất nhỏ của Kỳ Anh…
Ngày hôm sau, khi bà đi chăm sóc cho mẹ cậu, Lâm Thừa Thiên tìm đến phòng trọ nhỏ. Ông ta dắt cậu đi xét nghiệm tại một bệnh viện lớn có uy tín. Vì thế, vào hôm sau, khi mà Lâm Thừa Thiên cầm trên tay tờ giấy xét nghiệm, ông ta đã mừng như điên. Cuối cùng ông ta cũng có con trai nối dõi rồi!
Tống Mộc Phương không hề nghĩ đến chỉ vì bản tính tiểu thư của bà ta mà khiến cho cục diện xoay vần như vậy. Bà ta vốn là tiểu thư nhà họ Tống cho nên sau khi sinh một đứa con gái, bà ta nhất quyết không sinh nữa. Bà ta cũng nhờ Tống gia bên kia gây sức ép cho Lâm Thừa Thiên, không cho phép ông ta có con ở ngoài. Vì thế, sau khi đón Lâm Kỳ Anh về, Lâm Thừa Thiên chỉ quan tâm đến cậu mà không ngó ngàng gì đến đứa con gái xinh đẹp kia.
Sau đó Kỳ Anh được lão cha cho rất nhiều tiền, đủ cho cả nhà ba người cậu sống đến năm năm không lo ấy chứ. Tuy bà không muốn cậu đến Lâm gia, cũng không muốn nhận tiền từ Lâm Thừa Thiên nhưng Kỳ Anh tất nhiên có cách của cậu để làm bà nhận tiền. Cậu bảo bà cầm lấy tiền chữa trị cho mẹ cậu, trả tiền nợ cho bà con hàng xóm, phần tiền còn dư lại dùng để dưỡng già. Bà cậu nghe cũng có lí nên cũng đành nhận. Kỳ Anh còn bảo bà mua mấy mảnh đất gần trường tiểu học để trồng rau, nuôi gà gì đó cho có, sau này sẽ hữu dụng. Bà ngoại cũng ậm ừ chẳng hiểu gì mà làm theo lời cậu nói.
Cầm tiền rồi, bà định trả viện phí thì mới biết được viền phí đã được trả từ sớm, đành đem tiền về mua mấy mảnh đất kia trồng rau. Mà, mấy mảnh đất gần trường đó sẽ sớm được nâng lên một cái giá cao chót vót vào mấy năm sau. Bởi vì sau ngôi trường tiểu học bé tí ấy là một con suối nước nóng rất nổi tiếng trong làng. Mà thôi, đó là chuyện của mấy năm sau, bây giờ chưa cần nhắc đến.
Ngày Kỳ Anh được đưa về để lấy một số vật dụng, đám trẻ trong thôn biết chuyện, rủ nhau tới tiễn cậu.
“Kỳ Anh, ngươi phải đi rồi sao? Xa lắm không hả? Khi nào trở về?”
“Đại khái xa. Mà khi nào rảnh rỗi và được phép thì ta sẽ trở về đây chơi.” Cậu đáp nhẹ nhàng.
“Sao ngươi lại đi?”
“Ngươi đi rồi, bài kiểm tra của ta phải làm thế nào đây a?”
“Không có ngươi làm sao ta sống nổi?”
“Hu hu, ta sẽ rất nhớ ngươi…”
“……..” “….”
Đám trẻ nhao lên làm cậu không biết phải trả lời ra sao, trả lời đứa nào trước. Hết đứa này hỏi đến đứa khác cảm thán. Loạn thành một đoàn. Cho dù Kỳ Anh của chúng ta có bình thản cỡ nào cũng bị làm cho nóng nảy.
“Mấy người thôi đi! Làm như đang khóc tang cho tôi ấy!”
Tức thì đám nhóc im bặt, Kỳ Anh cũng hòa hoãn hơn nhiều: “Tôi đi rồi lâu lâu lại về, mua quà cho mấy người. Được chưa hả?” Thế là chúng lại bắt đầu nhao lên tôi muốn cái này tớ muốn cái nọ làm cậu đau hết cả đầu.
Khó khăn cỡ nào mới thoát khỏi đám nhóc ‘khóc tang + đòi quà’ ấy, Kỳ Anh lên xe đến Lâm gia. Tuy nhiên, cậu cũng rất trân trọng tấm lòng của chúng, đây mới là tình cảm mà cậu cần. Đã thật lâu không có cảm giác luyến tiếc như vậy rồi.