Ánh nắng ban mai chiếu qua cửa sổ phòng khách sạn, những tấm màn dày đã được kéo sang một bên để cho ánh sáng chiếu vào phòng. Ánh sáng chiếu dài đến chiếc giường đôi gần cửa sổ, chăn trên giường không bị xáo trộn. Chỉ có chiếc giường thứ hai mới có người ngủ, và người ngủ trên giường ấy đã dậy rồi.
Laredo đứng trước gương phòng tắm, mình trần, trên vai vắt chiếc khăn nhỏ. Ông nhìn vào gương, méo miệng và nhìn lưỡi dao cạo một đường trong lớp xà phòng trên mặt mình.
Ông cạo lớp chân râu mọc lên trong đêm, thỉnh thoảng dừng lại để rửa lưỡi dao dưới vòi nước, rồi tiếp tục cạo lại cho đến khi mặt sạch sẽ. Hai má, môi trên, cằm, tuần tự được cạo sạch. Khi ông cạo xuống cổ, chỉ vài lát dao nữa là xong thì nghe có tiếng gõ cửa thật mạnh.
- Ra ngay! – Ông la lớn, tắt vòi nước, rồi lấy khăn lau mặt, lau miệng trước khi ra khỏi phòng tắm.
Khi ông mở cửa, Jessy đang đứng đợi ở đây. Ông dựa cánh tay vào khung cửa, miệng cười rất tươi, mắt trìu mến nhìn vào khuôn mặt khả ái của bà.
- Thật là một sự thay đổi lý thú! – ông lên tiếng. – Ít khi có người đẹp đến thăm hỏi tôi vào lúc sáng sớm tinh mơ như thế này.
Bà bối rối và sung sướng khi nghe ông nói vậy. Và sau nhiều năm trời, ông vẫn thấy lòng mình bồn chồn trước phong thái bình thản ấy của bà. Ông càng thích dáng điệu của bà hơn nữa khi bà đưa mắt nhìn vào trong phòng.
- Trey đã dậy chưa? – Bà hỏi
- Không thể nói được. – Laredo trả lời một cách thản nhiên. Jessy nhìn ông, ánh mắt ngạc nhiên. – Anh nói thế nghĩa là sao?
- Tôi nghĩ có thể cậu ấy dậy rồi, nhưng không dậy ở đây. Ông mở rộng cánh cửa. - Giường của cậu ấy không có người ngủ.
- Nghĩa là…đêm qua nó không về? – bà hỏi, vừa đưa mắt nhìn về phía chiếc giường phẳng phiu.
Nghe giọng nói và nhìn nét mặt của bà, Laredo biết bà lo lắng trong lòng. Ông liền nói: - Tôi không lo về chuyện này đâu. Nếu Trey không về thì có lẽ vì cô gái đó thôi.
- Cô nhiếp ảnh mà nó đã đi theo hôm qua chứ gì? – bà đoán. Mặt bà lộ vẻ am hiểu, sự am hiểu của người đàn bà sống nhiều trong thế giới đàn ông, với tính lỗ mãng thường thấy nơi họ. Nếu bà nghĩ việc đàn ông chiếm đàn bà chỉ để thoả mãn tình dục là điều xúc phạm cho nữ giới, thì bà cũng không nói ra ý nghĩ này. Bà biết cách để giữ nó trong lòng.
- Tôi cũng đoán như thế. – Laredo đồng ý. - Trông bà có vẻ đã sẵn sàng để đi ăn sáng.
- Anh thì chưa. – Bà đưa tay chỉ về đám bọt xà phòng còn dính trên cổ ông.
- Tôi chỉ cần phút nữa là xong.
- Nếu thế tôi gọi nhanh về trại để hỏi xem công việc ở đấy ra sao. – Bà lại nhìn về phía cái giường còn nhàu nhò. – Tôi tin lát nữa Trey sẽ về…để tắm và thay áo quần.
- Cậu ấy thường làm thế. – Laredo châm biếm.
Bà cười, nụ cười có vẻ miễn cưỡng. – Tôi có vẻ là người mẹ tốt, phải không?
- Tôi thích bà như thế, - Laredo đáp. – Bà ít khi tỏ ra mình là phụ nữ.
Bà nhón chân lên hôn môi ông, nụ hôn ấm áp, dịu dàng, trìu mến, rồi rút lui, không để cho Laredo tiến xa hơn nữa. – Anh cạo râu cho xong đi, - bà nói. – Tôi đói rồi.
Không phải như dân chăn bò, Trey đội mũ vào lúc cuối cùng, đè mũ xuống rồi nhìn quanh phòng khách sạn. Sloan lăn ra khỏi giường ngay khi đồng hồ reo, nàng vào phòng tắm và mấy phút sau, nàng đi ra, áo quần chỉnh tề. Trey dựa người trên chồng gối, nhìn nàng quỳ bên cạnh thùng đựng máy ảnh, bỏ vào túi áo vest phim và dụng cụ.
- Anh không đi à? – Nàng hỏi mà không nhìn chàng.
- Lát nữa anh sẽ đến với em, sáng nay. – Chàng đáp, không muốn xác nhận lòng tự hào không ghen với mấy chiếc máy ảnh của nàng.
Hài lòng vì đã có đầy đủ các thứ cần thiết, Sloan bước đến giường, cúi người hôn chàng và rút lui, không để cho chàng lôi nàng vào giường với mình.
- Em muốn đem cà phê cho anh, nhưng em sợ mất ánh sáng. – Nói xong nàng bỏ đi, để chàng một mình.
Trey không biết mình nằm bao lâu mới ngồi dậy. Chàng chỉ biết chàng không được thoải mái, và cảm thấy khó chịu.
Với cử chỉ mệt mỏi, chàng đưa tay chùi miệng, chùi má, chàng cảm thấy chân râu ria mình mọc lởm chởm. Phải tắm, cạo râu và thay áo quần. Rồi mới nghĩ đến bước tiếp theo.
Mặc dù biết thì giờ trôi rất mau, nhưng chàng không vội, chàng đến cửa, mở cửa ra. Khi bước ra hàng lang, bỗng chàng nghe thấy tiếng bước chân vang lên ở phái sau. Đưa mắt thản nhiên nhìn về phía có tiếng chân, chàng thấy Kelly Ramsey, mắt cô ta hum húp vì mới ngủ dậy. Trey phải mất một giây mới nhận ra cô ta, vì mặt cô hoàn toàn chưa trang điểm và mái tóc vàng rối loà xoà phía sau như đuôi ngựa.
Kelly thì nhận ra chàng ngay, và cô ta ngạc nhiên khi thấy chàng. – Trey. – Cô ta kêu tên chàng rồi đưa tay vuốt tóc. Miệng nhoẻn nụ cười ngượng ngiụ. – Tôi đoán anh biết tôi ngủ mới dậy, - cô ta nói tiếp, nhưng bỗng cô ta dừng lại, đưa mắt nhìn vào cửa phòng ngủ của Sloan. Khi cô nhìn lại chàng, mắt cô ta hiện ra vẻ nghi ngờ. – Anh cũng ngủ mới dậy phải không?
Câu hỏi của cô ta có ý xỏ xiên, và chàng biết. - Mới dậy cách đây một lát. – Chàng đáp và để cô ta muốn nghĩ sao thì nghĩ.
- Đêm qua chúng tôi không gặp anh chị tại buổi khiêu vũ ngoài đường. Tôi nghĩ anh chị đi chơi chỗ khác. – Cô ta cười vẻ trêu chọc.
Chàng không để ý đến câu nói cuối cùng của cô ta.
- Đêm qua hai người vui vẻ chứ?
- Rất vui.
- Mừng cho các bạn. – Trey gật đầu chào. - Hẹn gặp lại cô.
Chàng đi dọc theo hành lang, cố đi cho nhanh chóng xa cô ta. Chàng tin là Kelly biết đấy không phải là phòng của chàng, vì chàng biết hệ thống điện tín trong vùng hoạt động rất nhanh ở tại thành phố cũng như ở tại trại chăn nuôi, cho nên hầu hết những người làm cho trại Triple C đều biết gia đình Calder ở phòng nào.
Chàng đi nhanh đến phòng mình ở chung với Laredo. Chàng mở cửa, đi vào. Laredo đứng gần bên giường, đang cài thắt lưng. Ông ta nhìn Trey, cặp mắt xanh gay gắt. Ông ta thản nhiên nói với chàng:
- Chắc tôi không cần hỏi đêm qua cậu ở đâu.
- Phải, chú khỏi hỏi. – Trey đi qua trước mặt Laredo, vẻ bồn chồn bất ổn.
- Cậu đã đưa cô ta đi ăn điểm tâm chưa? – Laredo nhìn chàng với ánh mắt hiếu kỳ.
- Chưa. Cô ta đi đến đấu trường trước để chụp vài bức hình lúc còn sáng sớm. – Trey cởi mũ, để xuống giường, đi đến chiếc vali mở nắp để trên giá hành lý.
- Cậu không thể làm cho cô ta đổi ý được. – Laredo nói. – Vì thế mà cậu đến đây sớm hơn giờ tôi dự đoán.
Trey ném chiếc quần jean sạch và chiếc áo sơ mi lên giường, rồi dừng lại, đột ngột tuyên bố quyết định của mình!
- Tôi sẽ cưới cô ta.
Laredo huýt sáo nho nhỏ. Trey phải chú ý lắm mới nghe được. Ông ta hỏi: - Cô ấy đã biết quyết định của cậu chưa?
- Chưa. – Trey lục tìm đôi vớ và chiếc quần soóc.
Laredo im lặng một lát rồi hỏi:
- Cậu cần lời khuyên không?
Laredo hiếm khi đưa ra lời khuyên, ông nói rằng Trey đã được nhiều người khuyên rồi nên không cần lời khuyên của ông. Đây là một lý do khiến Trey cảm thấy ông như người bạn đường của mình. Chàng xem ông như là người anh cả hay ông chú, người chịu lắng nghe mà không phán xét về hành động của chàng.
Thế nhưng bây giờ Trey cảm thấy ông ta sẽ cảnh giác chàng. – Chú đừng khuyên tôi bỏ chuyện này.
- Tôi không khuyên cậu thế đâu, - Laredo bình tĩnh đáp.- Nhưng tôi đề nghị là trước khi cậu đưa cô ấy đến gặp mục sư, thì cậu nên đưa cô ấy đến trại Triple C đã. Đây là vùng đất rộng mênh mông, vắng vẻ. Không phải là nơi hấp dẫn phụ nữ. Hầu hết họ đều không chịu được cảnh cô liêu, vắng vẻ ở đây. Chỉ có người phụ nữ nào đặc biệt lắm mới chịu đựng được cảnh sống ở đây.
- Chú đang nghĩ đến Laura, - Trey nói, chàng nhớ tới cô em gái song sinh đã lớn lên ở trại Triple C. Đây là mái ấm gia đình của cô ta, cô ta yêu vùng đất này. Thế nhưng vùng đất này cũng làm cho cô ta chán.
- Thực ra thì tôi đang nghĩ đến những chuyện mà tôi đã nghe về cuộc hôn nhân của bố cậu với Tara và chuyện bà ta đã ta thán, nguyền rủa vì phải sống trong trang trại. Tôi có cảm giác là cuộc sống rất khốn khổ cho hai người. Và cậu có thể tin chắc rằng khi họ lấy nhau, không ai nghĩ đến chuyện có ngày họ phải ly dị nhau. – Sau một lát ngần ngừ, Laredo nhún vai để tỏ thái độ bất cần. – Như tôi đã nói, tôi không khuyên cậu đừng cưới cô gái ấy, nhưng tôi chỉ muốn khuyên cậu nên nhìn vào các vấn đề khó khăn trước mắt.
- Tôi sẽ làm như thế. – Trey đáp, lòng cảm thấy bồn chồn, bất an.
Mây giăng che khuất bầu trời xanh vào giữa buổi sáng, trong khi dưới đất gió nổi lên thổi lăn chiếc ly giấy trống không qua khu vực gần đấu trường. Hầu hết cỏ ở đây bị xe cộ và người đi bộ giẫm đạp xẹp xuống.
Tiếng la hét cười đùa của trẻ con nô đùa đã lôi cuốn sự chú ý của Sloan. Nang quay nhìn một gia đình ngồi chơi bên cạnh chiếc xe tải nhỏ. Bố mẹ đều mặc quần áo chăn bò, ngồi trên ghế bằng vải uống cà phê, trong khi đó cô con gái buộc tóc đuôi ngựa, đội mũ và mang ủng chăn bò theo cậu em trai, tay quăng chiếc thòng lọng trên đầu, ra vẻ định ném dây bắt cậu bé.
Sloan chụp một tấm ảnh về cảnh này, mặc dù nàng biết bức ảnh này sẽ không được nàng dùng đến. Nàng chụp những cảnh như thế này là vì thấy lạ mắt.
Rời khỏi chỗ gia đình ấy, nàng đóng nắp che mặt kính của máy ảnh. Mặt trời đã lên quá cao nên ánh sáng không thể chiếu xiên như nàng muốn, vì thế nàng chấm dứt công việc buổi sáng.
Đây là thời gian Sloan không thích tí nào hết, vì nàng quá nhàn rỗi, không có việc gì để làm, không có chỗ nào để đi. “Hãy kiếm việc gì để làm”, nàng nghĩ. Câu này đã trở thành câu thường nhật của nàng.
Nàng ước gì sáng nay Trey đi với nàng, đây không phải lần đầu tiên nàng ước như thế. Nàng muốn có chàng để cùng chia sẻ không khí yên tĩnh lúc sáng sớm ở khu hội chợ, cùng thưởng thức những giọt sương lấp lánh trên ngọn cỏ, tiếng gió rì rào trong đám cây. Nhưng có thể chàng không thích và sự thờ ơ của chàng trước cảnh sắc này sẽ làm cho nàng mất vui. Cho nên nàng tự nhủ rằng chàng không đi với nàng có lẽ tốt hơn.
Mặc dù Trey đã nói chàng sẽ đến với nàng, nhưng nàng vẫn phân vân không biết nàng nên đợi chàng hay về khách sạn xem chàng còn ở đấy hay không. Nhưng một lát sau, nàng thấy chàng đi về phía mình. Lòng nàng rộn ràng vui sướng, niềm vui nàng chưa bao giờ có trước đây.
- Anh đến rất đúng lúc, - Sloan reo lên, rồi chạy về phía chàng. – Em vừa làm xong việc cách đây mấy phút.
Chàng không nói lời nào để chào nàng. Nụ hôn nồng cháy đã thay lời chàng, cánh tay chàng ôm quanh lưng nàng khiến nàng phải cong người để đón nhận nụ hôn. Tim nàng đập nhanh vì hai thân hình chạm vào nhau. Chỉ có cái máy ảnh treo ở đâu sợi dây vòng quanh cổ nàng giữ cho hai người không áp sát vào nhau được.
Chàng miễn cưỡng rời môi nàng, cà nhẹ môi mình lên trán nàng, hơi thở dồn dập. – Anh không ngờ mới chỉ xa em có hai giờ mà anh đã nhớ em quá như thế này.
- Em cũng nhớ anh, - Sloan đáp, nhưng mãi cho đến khi anh đến, trong thời gian làm việc, nàng phải thú nhận là nàng không nhớ chàng.
Có tiếng còi xe vang lên, nhắc họ nhớ rằng họ đang ở nơi công cộng. Chàng buông nàng ra, nhích người lại, hai bàn tay để trên hông của nàng.
- Em có chụp được những tấm hình vừa ý không? – Chàng nhìn vào mặt nàng, ánh mắt dịu dàng.
Sloan quên bẵng điều chàng hỏi, rồi nàng nhớ ra. – Có thể có. Nhưng điều kiện không cho phép em hy vọng nhiều.
- Chắc là mẹ thiên nhiên không hợp tác chứ gì? – Môi chàng cong lên với vẻ thông cảm.
Nàng cười đáp lại, nụ cười dịu dàng, lạnh nhạt, chấp nhận chàng nói đúng. - Hiếm khi hợp tác. Nhưng chính vì thế công việc mới đầy thử thách và đáng thưởng.
- Chắc anh phải tin theo lời em thôi. – Chàng cười, nụ cười đầy ý nghĩa, mắt chàng không rời khỏi gương mặt nàng. Nàng bị cặp mắt ấy thu hút, như thể không có gì và không có ai trên đời hiện hữu. Nàng thấy đôi mắt ấy hết sức đặc biệt.
Chàng nghiêng đầu sang một bên. - Vậy chương trình tiếp theo của em là gì?
- Không có gì hết.
- Tốt, vì anh có chuyện này muốn nói với em, - chàng nói, giọng nghe có vẻ nghiêm trang.
- Chuyện gì thế? – Nàng hỏi, vẻ hơi căng thẳng, không đoán được chuyện gì mà quan trọng như thế.
- Em có kế hoạch khi nào thì rời khỏi đây?
- Em sẽ đáp chuyến bay vào sáng sớm ngày mai. Chắc vào lúc tám hay chín giờ. Em phải xem lại vé mới chắc.
- Em có bắt buộc phải ra đi vào ngày mai không? Em cớ thể dời lui việc ra đi vài ngày được không?
- Em nghĩ là hoãn lại một hai ngày chắc không có gì làm xáo trộn công việc của em hết. Tại sao anh hỏi thế?
- Anh thấy vì em đang ở gần nhà anh, nếu em không đến trại Triple C chơi ít hôm thì thật là quá tệ. – Chàng có vẻ cố tìm lời lẽ cẩn thận để việc mời nàng cho thật tự nhiên, thế nhưng mắt chàng lại rất căng thẳng, nên vô tình lời mời trở thành ngượng nghịu. – Sau khi xong việc ở đây, anh sẽ lái xe về ngay. Em có thể đi với anh.
Mới nghe nàng muốn đồng ý ngay, nhưng lại nghĩ đến tình thế khó khăn trước mắt. Nàng nói:
- Chiếc xe thuê thì sao?
- Anh sẽ trả ngay bây giờ rồi ta về khách sạn, em thu xếp đồ đạc, trả phòng cho khách sạn rồi quay lại đây để xem những cuộc thi tài vẫn còn kịp chán.
- Em nghĩ chúng ta có thể làm thế được, - Sloan đáp, thầm tính toán chuyện riêng của mình trong đầu.
Trey tưởng lầm nàng do dự. – Này, - chàng nói vẻ nghiêm nghị. – Anh cảm thấy như đợi em suốt cả đời mình. Bây giờ anh sẽ không để cho em rời khỏi anh đâu.
- Em muốn chuyện này là sự thật, lại còn muốn…bền vững nữa, - nàng đáp. – Nhưng đối với em, không có gì bền vững hết.
- Chuyện đó không quan trọng. - Mắt chàng sáng long lanh, mặt nghiêm nghị, khiến nàng bàng hoàng.
- Em muốn tin lời anh nói, Trey. – Nhưng kinh nghiệm làm cho nàng phải thận trọng
- Em hãy tin lời anh, - chàng đáp, giọng cương quyết và đưa tay nâng cằm nàng lên.
Chàng hôn nàng, nụ hôn dịu dàng say đắm, thân tình chứ không đam mê. Nàng thấy cuộc đời tràn đầy sức sống và huy hoàng. Chàng rắn chắc, khoẻ mạnh. Mùi thơm nơi người chàng, cảm tình của chàng, và sự đụng chạm của chàng đã làm cho các giác quan của nàng sống động.
Họ từ từ buông nhau ra. Nàng thở phào, nhưng không phải tiếng thở dài mà là phản ứng trước cảnh huy hoàng mà nàng thấy hiện ra trước mắt.
- Em vẫn chưa trả lời anh. – Trey đứng gần nàng, đủ cho nàng cảm thấy rạo rực trong lòng. – Chúng ta đi trả chiếc xe em mướn chứ?
- Phải. - Quyết định xong, Sloan không còn phân vân gì nữa.
- Vậy chúng ta đi thôi. – Trey không để cho nàng có cơ hội thay đổi ý kiến.
Khoảng h giờ sau, Trey cất hành lý của nàng vào chiếc xe tải nhỏ và đi vào khách sạn. Khi chàng vào đến tiền sảnh, nàng quay khỏi bàn đăng ký, xếp tờ biên lai cẩn thận. Nhưng tiếng người quen thuộc từ hành lang đã làm cho Trey không để ý đến việc Sloan đang đến gần mình.
- Xong xuôi hết rồi! – Nàng đáp, nhét tờ biên lai vào túi áo vest.
- Đợi một lát. – Chàng nắm nhẹ tay nàng, quay nàng về phía bàn làm việc. – Anh muốn em gặp vài người.
Chàng thấy ánh mắt nàng hơi tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng chàng đang nhìn về phía cửa vào hành lang. Mẹ chàng xuất hiện ở đó, theo sau là Laredo.
- Về nhà thật tuyệt, - Jessy nói với Laredo, rồi bà thấy Trey trong tiền sảnh. Nhìn mặt chàng rạng rỡ và cung cách chín chắn khi quàng tay quanh cánh tay của người phụ nữ có nước da ngăm nâu.
Những tia nắng vàng làm sáng mái tóc đen của nàng. Nàng có vóc dáng cao gần bằng Jessy và rất mảnh mai. Mặt nàng có đường nét thanh tú, làn da mịn màng. Trong nàng đẹp, nhưng không thuộc loại nghiêng nước nghiêng thành làm cho đàn ông mù quáng. Jessy cảm thấy trước vẻ đẹp của nàng.
Bỗng bà đổi hướng đi, không đến bàn đăng ký mà đến phía con trai. - Mẹ sắp trả phòng. Con đã trả chìa khoá phòng chưa?
- Con đã trả lúc nãy rồi. – Trey đáp, rồi quay mắt nhìn qua người phụ nữ bên cạnh chàng, ánh mắt dịu dàng âu yếm. - Mẹ, con muốn mẹ làm quen với Sloan Davis. Con mời cô ấy về trại chúng ta chơi ít hôm. Sloan, đây là mẹ anh, Jessy Calder. Còn người sau bà là Laredo Smith.
- Rất hân hạnh được gặp bà, thưa bà Calder. – Sloan vội chìa tay ra để chào mừng, nhưng nàng có vẻ e lệ, thái độ rất khác với cung cách mạnh dạn lúc ban đầu. – Cháu hy vọng không có gì bất tiện cho bà khi cháu đến chơi một cách đột ngột như thế này.
- Không có gì bất tiện hết. Triple C rất vui mừng chào đón bạn bè đến chơi, dù được thông báo hay không thông báo. – Trey biết là bà nói thật. – Và xin vui lòng gọi tôi là Jessy. Mọi người đều gọi tôi là như thế.
- Xin cảm ơn bà.
Laredo bước tới trước, chạm tay vào mũ để chào.
- Chào cô Davis, gặp được cô thật tuyệt. Tôi nghĩ là khi Trey gặp cô, cậu ấy không nghĩ gì khác ngoài cô.
Nụ cười tươi của người đàn ông khiến cho Sloan không thể nào cho lời nói của ông ta có ý xỏ xiên, nhưng việc ông ta đề cập đến mối quan hệ giữa nàng với Trey làm cho nàng cảm thấy hơi khó chịu, vì nàng không quen với việc nhiều người xa lạ đưa ra ý kiến cá nhân.
Trái lại, Trey hoàn toàn hài lòng khi nghe ông ta nói thế, chàng quàng tay quanh vai nàng, nhìn xuống cười với nàng.
- Tôi nghĩ nói thế là rất đúng.
- Tôi thì cho đấy là lời khen, - Sloan đáp, nhìn nhanh vào ánh mắt của Trey.
- Cô nói đúng. –Laredo đáp. – Tôi nghĩ đấy là lời khen.
- Cảm ơn ông.
- Mẹ sẽ gọi Cat báo cho cô ấy biết nhà sẽ có khách để chuẩn bị phòng, - Jessy nói với Trey, rồi hỏi tiếp: - Con lái xe về đêm nay có phải không?
Chàng gật đầu. – Ngay khi người cưỡi ngựa cuối cùng té xuống đất.
- Laredo và mẹ sẽ về trước, - bà nói với chàng và nhì Sloan, cười với nàng. - Hẹn tối nay sẽ gặp cô ở trang viên.
- Tôi rất mong đến đấy. – Sloan đáp.
Trey nắm cánh tay nàng. - Nếu em muốn có cái gì để ăn trước khi cuộc thi đấu bắt đầu thì chúng ta nên đi thôi.
- Phải. – Sloan để cho Trey kéo đi.
- Đi đường hãy cẩn thận, - mẹ chàng dặn với theo.
- Dạ, vâng ạ. – Trey đáp.
Không đợi cho đến khi họ ra đến xe, Sloan đã thổ lộ lòng hiếu kỳ của mình với Trey, nàng hỏi:
- Mẹ anh hẹn sẽ gặp chúng ta tại trang viên, bà nói thế nghĩa là sao? Em nghĩ trại chăn nuôi có tên là Triple C kia mà. Hay trang viên là tên anh gọi trại.
- Đấy là tên chỉ ngôi nhà gia đình anh ở. – Trey quay chìa khoá khởi động, cho máy nổ. – Ngôi nhà được xây trên khu đất mà ông sơ của anh đã dành làm nhà ở từ đầu, và ngôi nhà có tên ấy từ khi đó.
- Thật à?
- Trông em có vẻ ngạc nhiên.
- Đúng là em ngạc nhiên, - Sloan xác nhận. – Chưa bao giờ em nghĩ những nhà chăn nuôi là những người ở trong trang viên. Và dĩ nhiên em không ngờ Trại Triple C khởi đầu với diện tích là mẫu đất.
- Trại có lịch sử lâu đời. Em sẽ được ông nội kể cho nghe đầy đủ. Ông biết hết các chuyện xa xưa. -Trey lái xe ra khỏi bãi đậu xe. – Em muốn đến nhà hàng ăn hay mua cái gì đó đến hội chợ ăn không?
- Đến hội chợ ăn, - nàng trả lời ngay và thẫn thờ sờ cái máy ảnh mang quanh cổ.
Chàng thấy cử chỉ của nàng qua khoé mắt, không cần nói chàng cũng biết khi cửa chiếc cầu vượt đầu tiên mở ra là nàng chụp ảnh ngay. Nàng và chiếc máy ảnh là cặp tình nhân, sẽ để chàng lẻ loi chiếc bóng.
Đấy là công việc của nàng. Rất nhiều lần trong chiều hôm đó, Trey đã tự nhủ rằng chàng phải tôn trọng nghề nghiệp của nàng. Rõ ràng nàng rất tự hào về nghề của nàng, và nàng rất sung sướng khi làm nghề này. Nhưng Trey cảm thấy rất đau khổ khi đứng ngoài đường biên để nhìn nàng đi từ chỗ này đến chỗ khác để chụp cho được những tấm hình đẹp. Lần lượt từng con ngựa nhảy ra khỏi cầu vượt, có con chụm vó nhảy rất ác liệt, có con phóng chạy như điên, con khác lại nhảy lò cò một cách miễn cưỡng, và một số ít hất được người cưỡi trên lưng nó xuống đất. Không có con nào làm cho Trey chú ý.
Lòng bồn chồn lo lắng, chàng đi đến con đường phía sau cầu vượt. Chàng thấy Tank đứng sang một bên đường băng những nơi da bị rách. Johnny cũng có mặt ở đấy, đầu gối bên phải quấn băng quanh dày cộm.
Trey đến với họ, chàng chỉ vào đầu gối bị băng.
- Chuyện xảy ra như thế nào đấy?
- Bị đập vào cầu vượt khi tôi cưỡi con ngựa chứng vừa chạy ra. – Johnny đáp. – Nó hất tôi văng xuống đất.
Tank cười toe toét. - Cậu ấy lo việc mất tiền cưỡi ngựa nếu đầu gối không đủ mạnh để cưỡi con ngựa chứng cuối cùng. Dĩ nhiên tôi đã nói tôi sẽ cưỡi con ngựa ấy thay cho cậu ta.
- Và cũng lấy tiền luôn thể, - Johnny chua chát nói thêm.
- Anh sẽ không vì đầu gối đau mà không cưỡi ngựa chứ, Johnny? – Trey hỏi, giọng gay gắt vì cảm thấy thất vọng.
- Chắc chắn là không, - anh ta đáp. – Anh cứ cược tiền đi.
- Chắc tôi không có ai đánh cược chuyện này đâu, - Trey đáp, không muốn nói tiếp chuyện này nữa.
Tank lên tiếng hỏi: - Trey, nãy giờ anh ở đâu? Đến giờ tôi mới thấy mặt anh ở cầu vượt.
- Câu hỏi thật ngu ngốc. – Johnny càu nhàu.
- Tại sao? – Tank nhìn anh ta với vẻ ngây thơ, rồi nhìn qua Trey. – Anh còn theo đuổi cô gái ở Hawaii chứ? Chắc đêm qua anh đã ngủ với cô ấy phải không?
Trey mím chặt môi, chàng đã đoán Tank có nguồn thông tin này ở đâu. Chàng biết thế nào Kelly cũng nói cho họ biết chuyện cô ta thấy chàng ở từ phòng Sloan đi ra vào sáng nay.
- Thôi đi Tank. - Giọng chàng có vẻ cảnh cáo.
Nhưng bản chất của dân chăn bò là khi đã tìm được chuyện để đùa bỡn, họ cứ tiếp tục châm chọc. Johnny và Tank là hai người chăn bò rất ngoan cố.
- Cô ấy có dạy cho anh điệu Hula không? – Johnny hỏi, miệng cười toe toét.
Tank cười khúc khích. - Nếu cô ấy dạy, tôi cam đoan mông cô ta nói, chứ không phải tay.
Cơn giận ầm ĩ liền bùng ra ngoài mặt. Trey quay qua Tank, phóng ra một cú đấm, Tank không kịp cúi đầu để tránh. Cú đấm giáng vào hàm anh ta, đẩy anh ta nhào vào hàng rào bãi quây ngựa.
Johnny khập khiễng chạy đến can thiệp. – Trey, chuyện quái gì thế? Cậu ấy chỉ đùa cho vui thôi mà. Cậu ấy có làm hại gì anh đâu?
- Các anh không được nói động đến cô ấy? - Giọng chàng vẫn còn lộ vẻ gay gắt vì tức giận.
- Thì anh cứ nói rõ như thế đi. –Tay Tank ôm lấy quai hàm của mình, đầu lắc qua lắc về
- Tôi đã nói rồi, nhưng anh không nghe. – Bây giờ Trey cảm thấy ân hận vì đã mất bình tĩnh, chàng liền đưa tay ra bắt để xin lỗi. – Xin lỗi. Đừng giận nữa.
Sau một lát ngần ngừ, Tank nắm tay chàng. - Đấy là cách nhanh nhất cho đàn ông làm hoà.
- Đúng thế, - Trey đáp, rồi nói thêm. – Anh cũng nên biết là cô ấy sẽ đến trại ở chơi với tôi vài ngày. Gia đình Crawford nói các anh có thể theo xe họ để về.
Johnny nhướng mày nhìn chàng với vẻ ngạc nhiên.
- Thì ra đường đi nước bước là thế.
- Đúng là như thế. – Ánh mắt chàng vẫn nghiêm nghị. Johnny là người đầu tiên phải quay mắt, nhìn xuống phía dưới cằm chàng.
- Trey, chúng tôi không biết. – Tank lên tiếng. – Tôi nghĩ con gái từ Hawaii…
Johnny cắt ngang lời bạn: - Tank, cậu nói quá nhiều. Tại sao không im mồm mà nghĩ đến con ngựa cậu sắp cưỡi?
- Cậu nói đúng. – Tank đáp. Anh ta nhìn Trey lần cuối cùng trước khi cả hai đi về phía cầu vượt.
Trey không đi theo họ. Chàng tìm Sloan, thấy nàng đang ngồi trên một cầu vượt, chụp hình.
Chàng biết bây giờ tin tức về chàng và nàng đã bay đi khắp nơi. Ngay bây giờ, tin tức đã bay đến trại chăn nuôi, nơi nào trong trại cũng đều biết, và có thể bay ra ngoài phạm vi của trại nữa. Dù sao thì việc này cũng tiện cho Trey, vì chàng khỏi cần giải thích cho mọi người biết nàng là ai và tại sao nàng đến đây. Mọi người chắc đều biết chàng đã yêu nàng.