Digger bị lạnh, Digger muốn làm cho xong chuyện này và bỏ đi.
Hắn thà ở ngoài trời. Hắn thích... click... thích... tuyết
Hắn thích tuyết.
Ồ nhìn này, vòng hoa và cây Noel ở ngôi nhà ấm cúng của Parker Kincaid rất đẹp. Tye sẽ thích lắm.
Buồn cười thật...
Không có chó con, cũng chẳng có ruy băng. Nhưng nó là một cái vòng hoa và cây Noel xinh đẹp.
Hắn lại bắn lần nữa trong lúc Kincaid đang chạy qua ngưỡng cửa.
Hắn có bắn trúng không nhỉ ? Digger không biết.
Nhưng chắc là không. Hắn thấy Kincaid bò vào một phòng khác, tắt đèn và lăn tròn trên sàn.
Làm những việc tương tự như vậy.
Digger tin là mình đang vui. Người đàn ông chỉ dạy hắn mọi điều đã gọi điện lại khoảng một giờ trước. Không phải lời nhắn thoại từ giọng người phụ nữ giống Ruth mà là một cuộc gọi hẳn hoi trên điện thoại của hắn. Anh ta bảo Digger rằng đêm nay còn chưa kết thúc, dù Digger đã tới bức tường đen và làm đúng như hắn được bảo.
Chưa... click... chưa xong.
"Nghe này", người đàn ông chỉ dạy hắn mọi điều đã nói và thế là Digger lắng nghe. Hắn phải giết ba người nữa. Ai đó tên Cage, một người tên Lukas. Và Parker Kincaid. "Giết hắn ta trước tiên. Được không ?"
"Hừm, được."
Digger biết Kincaid. Tối nay, hắn đã tới nhà anh ta. Kincaid có một cậu con trai nhỏ giống Tye, chỉ có điều Digger không thích con trai của Kincaid, bởi vì Kincaid muốn đưa Digger quay lại cái bệnh viện tồi tàn ở Connecticut. Kincaid muốn đưa hắn rời khỏi Tye.
"Rồi lúc bốn giờ ba mươi sáng", người đàn ông chỉ dạy hắn mọi điều nói, "tôi muốn anh tới Trại tạm giam Liên bang ở phố Third. Tôi sẽ ở trong phòng Y tế. Nó nằm ở tầng một, phía sau tòa nhà. Tôi sẽ giả vờ mình bị ốm. Giết tất cả mọi người ở đó và cứu tôi ra".
"Được."
Đi vào phòng ăn, Digger trông thấy Kincaid lăn ra khỏi gầm bàn và chạy vào sảnh. Hắn bắn một loạt đạn nữa. Mặt Kincaid giống hệt mặt Ruth khi hắn sắp sửa găm mảnh kính vào cổ cô ta và giống Pamela khi hắn đâm con dao vào ngực vợ mình, bên dưới cây Thánh giá bằng vàng, đây là quà Giáng sinh của em, tôi càng yêu em nhiều hơn...
Kincaid biến mất ở phần khác của ngôi nhà.
Nhưng anh ta sẽ không bỏ đi, Digger biết. Bọn trẻ còn ở đây.
Một người cha sẽ không bỏ rơi con mình.
Digger biết bởi vì hắn sẽ không bỏ Tye. Kincaid cũng sẽ không bỏ thằng nhỏ tóc vàng và con nhỏ tóc nâu.
Nếu Parker Kincaid còn sống, Digger sẽ chẳng bao giờ đến được Califomia. Miền tây.
Hắn bước vào phòng khách, giơ khẩu súng trước mặt.
Parker lăn xa khỏi Digger, dọc theo sàn nhà, hai khuỷu tay trầy xước, đầu ong ong ở chỗ va vào cạnh bàn ăn, tránh xa khỏi làn đạn.
Bọn Who ! Anh nghĩ trong lúc tuyệt vọng và bò lên cầu thang. Anh sẽ không để Digger lên trên. Anh thà chết trong lúc bám lấy cổ hắn nếu phải làm vậy, nhưng sẽ cứu các con của mình.
Lại một loạt đạn khác. Anh tránh khỏi cầu thang để lộn nhào vào phòng khách.
Một thứ vũ khí... Anh có thể dùng cái gì nhỉ ? Nhưng chẳng có gì. Anh không thể vào trong bếp và lấy một con dao. Anh cũng chẳng thể vào gara để lấy rìu.
Thế quái nào mà anh lại trả khẩu súng cho Lukas ?
Rồi anh trông thấy một vật, một trong những món quà Giáng sinh của Robby là cây gậy bóng chày. Anh giật lấy nó, nắm chặt tay cầm quấn băng dính rồi bò trở lên cầu thang. Hắn đâu ? Ở đâu ?
Tiếng những bước chân, nhẹ thôi. Tiếng Digger đi qua những mảnh kính và chậu hoa vỡ.
Nhưng Parker không biết hắn ở đâu.
Tiền sảnh chăng ?
Phòng ăn ? Phòng làm việc ở tầng một ?
Anh phải làm gì ?
Nếu anh hét lên bảo bọn trẻ nhảy qua cửa sổ, chúng sẽ chỉ chạy ra xem anh muốn nói gì. Anh phải tự trèo lên gác, ôm lấy chúng và nhảy xuống. Anh sẽ cố giảm nhẹ cú ngã hết sức có thể. Tuyết sẽ giúp anh và anh có thể nhảy vào bụi bách xù.
Tiếng bước chân rất gần. Lạo xạo. Dừng. Thêm tiếng lạo xạo.
Parker nhìn lên.
Không ! Digger đã ở chân cầu thang, chuẩn bị trèo lên, mắt ngước lên. Mặt hắn không có chút biểu cảm nào.
Hắn là kẻ phản tâm lý...
Parker không thể chạy tới chỗ hắn; anh sẽ lộ diện hoàn toàn và bị giết trước khi bước nổi ba bước về phía hắn. Vì vậy, anh quăng chiếc gậy vào phòng ăn, làm vỡ chiếc tủ đựng đồ sứ.
Digger dừng bước, nghe ngóng những tiếng động. Hắn quay người cứng ngắc và đi về phía đó. Giống như con quái vật ngoài hành tinh trong bộ phim kinh dị cũ The Thing.
Khi tới gần ngưỡng cửa mái vòm, Parker trèo ra từ đằng sau ghế sô pha và lao vào hắn.
Anh còn cách con mồi gần hai mét thì đạp trúng đồ chơi của Robby. Nó vỡ tan cùng một tiếng rắc thật to. Digger quay phắt lại ngay khi Parker đâm sầm vào hắn, làm hắn ngã khuỵu. Anh tung được một cú đấm vào cằm tên sát nhân. Nó rất mạnh nhưng Digger đã tránh được, còn Parker thì bị ngã sang một bên theo quán tính. Anh đổ rầm xuống sàn, cố giật lấy súng của Digger. Nhưng hắn quá nhanh so với anh và đã tóm được khẩu súng rồi lảo đảo đứng dậy. Parker không thể làm gì khác ngoài lùi vào khoảng không chật hẹp phía sau ghế.
Mặt anh toát mồ hôi, hai tay thì run rẩy trong lúc co rúm người ở đó.
Không còn chỗ nào mà đi.
Digger đứng dậy được và đang định hướng. Parker trông thấy một vật sắc nhọn trên sàn nhà trước mặt. Lấp lánh. Một mảnh kính dài. Anh liền tóm lấy nó.
Tên giết người nheo mắt nhìn quanh. Hắn nhìn thấy Parker, lúc này đang nhìn lên đôi mắt mờ đục của hắn. Parker nghĩ, "Không, mắt của Margaret Lukas chẳng hề chết; trong đó mang triệu lần sự sống hơn mắt của sinh vật này". Tên giết người tiến lại gần hơn. Bước vòng ra sau ghế. Parker cứng người. Rồi anh nhìn qua người hắn và thấy cây thông Noel. Ba bố con, anh và bọn Who đã cùng mở quà trong buổi sáng Giáng sinh.
Một ý nghĩ tốt đẹp để mang theo khi chết, anh tự xác định.
Nhưng nếu anh sắp chết thì phải đảm bảo bọn trẻ sẽ được an toàn. Parker nắm chặt mảnh kính dài, quấn tay áo sơ mi quanh nửa dưới của nó. Anh sẽ cắt tĩnh mạch cổ của hắn và cầu cho hắn chảy máu đến chết trước khi kịp lên tầng hai, nơi các con anh đang ngủ. Anh không dám nghĩ đến cảnh tượng bọn Who sẽ trông thấy vào buổi sáng. Anh thủ thế và nắm chặt con dao tự chế.
Mọi chuyện sẽ ổn. Bọn trẻ sẽ sống. Đó mới là điều quan trọng.
Anh đã sẵn sàng lao tới.
Digger vòng qua ghế và giơ súng lên.
Parker đông cứng người.
Rồi: Tiếng nổ giòn choáng váng của một phát đạn không được giảm thanh.
Digger rùng mình. Khẩu súng máy rơi khỏi tay hắn. Mắt hắn tập trung vào Parker. Rồi đầu hắn gục xuống và hắn đổ ầm ra sàn. Hắn ngã úp mặt, một lỗ đạn ngay phía sau sọ não.
Parker tóm lấy khẩu Uzi và kéo nó về phía mình, nhìn quanh.
Chuyện gì ? Anh điên cuồng tự hỏi. Chuyện gì đã xảy ra ?
Rồi anh trông thấy ai đó trên ngưỡng cửa.
Một cậu bé... Làm sao có thể ? Đó chỉ là một cậu bé. Da đen. Cầm một khẩu súng ngắn. Rồi cậu bé từ từ đi tới, nhìn chăm chăm vào cái xác. Giống như cảnh sát trong các bộ phim hành động, cậu bé vẫn giữ khẩu súng chĩa vào lưng Digger, bằng cả hai tay và đang phải vật lộn với sức nặng của nó.
"Ông ta giết bố cháu", cậu bé nói với Parker mà không hề nhìn anh. "Cháu đã trông thấy."
"Đưa chú khấu súng", Parker thì thầm.
Cậu bé tiếp tục nhìn đăm đăm vào Digger. Nước mắt chảy xuống má cậu. "Ông ta giết bố cháu. Ông ta mang cháu đến đây, trong ô tô."
"Làm ơn đưa chú khẩu súng. Cháu tên là gì ?"
"Cháu đã thấy ông ta làm thế. Ngay trước mặt cháu. Cháu đã chờ để bắn bỏ ông ta. Tìm được cái này trong xe của ông ta. Khẩu V"
"Được rồi", Parker nói. "Cháu tên là gì ?"
"Ông ta chết rồi. Chết tiệt".
Parker nhích tới nhưng cậu bé lại chĩa súng về anh với vẻ đầy đe dọa. Parker cứng người và lùi lại, "Chỉ việc đặt thứ đó xuống. Cháu làm thế được không ? Làm ơn ?".
Cậu bé lờ anh đi. Đôi mắt sợ hãi của nó nhìn khắp phòng. Chúng dừng lại chốc lát trên cây thông. Rồi quay về phía Digger. "Ông ta giết bố cháu. Sao lại thế ?"
Parker từ từ đứng dậy một lần nữa, hai tay giơ lên cao, lòng bàn tay ngửa ra. "Đừng lo. Chú sẽ không làm hại cháu".
Anh liếc nhìn lên gác. Nhưng rõ ràng phát súng đã không làm bọn Who thức giấc.
"Chú chỉ đi ra kia một phút thôi." Anh gật đầu về phía cái cây.
Anh men qua người cậu bé lẫn vũng máu bao quanh đầu Digger và đi tới chỗ cây thông. Parker cúi xuống nhặt một thứ gì đó lên trước khi trở lại và quỳ xuống, rồi giơ bàn tay phải không có gì ra cho cậu bé, mặt ngửa lên. Và tay trái anh đưa cho cậu bé chiếc tàu con thoi Miliennium Falcon trong phim Chiến tranh giữa các vì sao của Robby.
"Chú sẽ đổi cho cháu."
Cậu bé nhìn ngắm món đồ chơi bằng nhựa. Khẩu súng chúi xuống. Cậu bé nhỏ con hơn Robby nhiều và chắc là chỉ nặng ba mươi, ba lăm cân. Nhưng đôi mắt thì già dặn hơn mắt con trai Parker đến hai mươi tuổi.
"Làm ơn đưa cho chú khẩu súng."
Cậu bé ngắm đồ chơi rồi nói với vẻ tôn kính, "Chà". Sau đó đưa khẩu súng cho Parker và cầm lấy món đồ.
Parker nói, "Chờ ở đây nhé. Chú sẽ trở lại ngay. Cháu có muốn ăn gì không ? Cháu có đói không ?".
Cậu bé không trả lời.
Parker nhặt khẩu súng máy lên và mang nó cùng súng ngắn lên gác. Anh đặt cả hai vào ngăn trên cùng của tủ quần áo rồi khóa lại.
Có cử động phía sau anh. Robby đang đi xuống hành lang.
"Ba ơi ?"
"Chào chàng trai." Parker vật lộn để giọng mình khỏi run.
"Con nằm mơ đấy. Con nghe thấy tiếng súng. Con sợ lắm"
Parker chắn ngang thằng bé trước khi nó bước tới cầu thang, vòng tay qua người nó và dẫn nó về lại phòng ngủ. "Chắc là pháo hoa đấy thôi."
"Sang năm mình chơi pháo được không ạ ?", thằng bé ngái ngủ hỏi.
"Để xem đã."
Anh nghe tiếng bước chân bên ngoài, ai đó chạy trên phố phía trước nhà. Parker liếc nhìn ra. Anh thấy cậu bé đang chạy ngang qua bãi cỏ đằng trước, tay vẫn ôm chặt con tàu. Rồi cậu bé biến mất trên phố.
Nhưng đi đâu ? Parker tự hỏi. Tới Đặc khu ? Tây Virginia ? Anh không thể dành một giây nào để nghĩ về cậu bé. Con trai anh đã choán hết tư tưởng của anh rồi.
Parker đưa Robby trở lại giường, nằm bên em gái nó. Anh cần tìm điện thoại di động để gọi . Nhưng thằng bé không chịu buông tay bố.
"Giấc mơ tệ lắm à con ?", Parker hỏi.
"Con không biết. Chỉ là có tiếng động."
Parker nằm xuống cạnh thằng bé. Anh liếc nhìn đồng hồ. Giờ là ba rưỡi. Joan sẽ có mặt ở đây lúc mười giờ, cùng nhân viên xã hội của cô ta... Chúa ơi, đúng là cơn ác mộng. Trên tường có cả tá lỗ đạn. Đồ đạc thì bị hỏng, tủ kính võ toang. Cửa hậu cũng bị phá.
Ở giữa thảm trải sàn lại là một cái xác máu me.
"Ba ơi", Stephie lẩm bẩm bằng giọng ngái ngủ của nó.
"Không sao đâu cưng !"
"Con nghe thấy tiếng pháo. Petey Whelan có pháo đấy. Mẹ nó bảo nó không được mua nhưng nó lại có. Con thấy mà."
"Đó không phải việc của mình, con ạ. Ngủ lại đi cưng."
Parker nằm xuống, nhắm chặt mắt. Cảm nhận trọng lượng nhẹ bẫng của con trên ngực mình.
Nghĩ về những lỗ đạn, vỏ đạn, đồ đạc vỡ tung. Và cái xác.
Anh tưởng tượng ra lời chứng của Joan trước tòa.
Anh có thể làm gì ? Có thể nghĩ ra lời biện hộ nào ?
Có thể...?
Một lát sau, Parker Kincaid đã hít thở sâu. Hài lòng trong giấc ngủ của một ông bố đang được ôm các con mình thật chặt và không còn giấc ngủ nào tuyệt vời hơn thế.
Khi anh mở mắt ra, chỉ còn năm phút nữa là tới mười giờ sáng.
Parker bị đánh thức bởi tiếng cửa xe đóng sầm và giọng Joan nói, "Chúng ta đến sớm vài phút nhưng tôi chắc là anh ta không thấy phiền đâu. Cẩn thận bước chân, anh ta biết chúng ta sẽ đến mà không buồn xúc tuyết trên lối đi. Đúng là kiểu của anh ta. Quả là vậy".