Thấy vậy, lòng nhỏ có chút hân hoan, đôi mắt rừng rực sáng. Linh thấy vậy nhưng không quan tâm, để ý cho lắm. Bỗng nhiên, cô nhớ ra chuyện gì đó, nhanh tay mở chiếc cửa phòng, nhìn ngó tới lui, khuôn mặt lẫn động tác tỏ ra cảnh giác tột độ. Tất nhiên là ngay sau đó, trực giác cô đã đúng, người bên ngoài là Leneka, ả ta nhận ra cô đang tìm kiếm mình thì hoảng hốt, chạy mất. Cô thấy bóng người run sợ khi thấy mình, chạy đi thì đuổi theo. Và... chuông vào lớp reo lên. May cho ả là cô về lớp, vào học.
Ả thở phào, nhẹ nhõm đi từ từ về lớp. Cô thì chẳng quan tâm gì đến điều này cho lắm, ngồi ngay ngắn tại chỗ, lấy sách vở ra, thỉnh thoảng thả lại cho ả mấy cái nhìn lạnh buốt như chiếc giáo băng tuyết, muốn đâm xuyên tim người đối diện. Những lần như vậy, ả lại rùng mình dù cho bản thân chẳng hề nhận ra đôi mắt ấy. Hình như mọi việc nhỏ làm, cô đều đã đoán trước được hết rồi. Điều này thì là chuyện dĩ nhiên bởi một người như cô, có chuyện gì mà cô không biết chứ? Thật là, không ngờ đối thủ của cô lại là kẻ ngu xuẩn như vậy.
Giờ ra chơi, cô đến chỗ ngồi của ả, nâng cằm ả lên, cười nham hiểm:
-Ngươi nghĩ ngươi thoát khỏi tay ta sao? Trốn thì cũng vô ích thôi, đừng tưởng ta có thể dễ dàng buông tha cho ngươi nha.
Ả ta giật thót, lùi lại phía sau, nhận ra cô đang ngày một thay đổi, ngày một đáng sợ hơn. Cô bắt đầu lạnh giọng, nắm lấy tay cô, đe dọa:
- Tốt nhất đừng làm việc gì quá giới hạn. Nếu không... chỉ có chết.
Ả ta mồ hôi chảy đầm đìa, run run, hất tay cô ra, đôi mắt có chút lưỡng lự nhưng rồi nghiêm túc, nói bằng giọng chắc nịch, gằn mạnh từng chữ:
- KHÔNG ĐỜI NÀO!
Cô tỏ vẻ thích thú, cười khúc khích, nhìn ả chằm chằm:
- Tốt lắm! Ta chấp nhận lời khiêu chiến này.
Ả cũng không còn vẻ gì là sợ hãi, gật đầu, nắm lấy tay cô, khoái chí trả lời:
- Vậy giờ, chúng ta bắt đầu cuộc chiến một mất một còn nào.