Sau khi xuống xe, nam nhân dừng bước.
A Mộc nhảy xuống theo sau, đứng ở phía sau lưng hắn, Trường Lộ cho rằng Lý Dục phân phó gì đó, nhanh chóng khom lưng tiến lên.
Nhưng hắn lại nghiêng mặt: “A Mộc.”
A Mộc đi nhanh về phía trước: “Điện hạ.”
Lý Dục liếc nàng một cái: “Một lát gặp Triệu Thị, nếu bại lộ bí mật, ai cũng không thể cứu được ngươi.”
A Mộc mới không lo lắng chuyện này, hơi cúi đầu: “Yên tâm, ông ta sẽ không nhận ra.”
Lúc này nam nhân mới lên trước, đã sớm có người chờ ở cửa, nghe nói Triệu Thị đã đợi đến không nhịn được, suýt chút nữa xông vào trong đại lao thì bị người kéo lại. Lý Dục bước nhanh, dẫn A Mộc đi vào. Trong đại lao âm u ươn ướt, gần như vừa vào cửa, A Mộc liền nhíu mày, nhếch môi.
Ngục tốt trông coi phạm nhân cũng không dám cản đường, để người đi vào.
Trong lòng A Mộc thình thình nhảy dựng lên, mặc dù trước đó chính miệng Hàn Tương Tử từng nói, a tỷ nàng không có chuyện gì, nhưng nghe nói đã bắt được nữ thích khách vào đại lao thì khẩn trương lên.
Nói đến cũng khéo, mới vừa vào đến đại lao, bên trong đột nhiên truyền đến một tiếng kêu to, sau đó có một ngục tốt chạy ra, vừa nhìn thấy Lý Dục thì lập tức quỳ xuống: “Thế tử Điện hạ, thích khách uống thuốc độc tự vận.”
Lý Dục nhíu mày, càng bước đi nhanh hơn, đợi đi đến phòng giam bên trong, quả nhiên có một nữ tử tay chân đều bị còng xiêng xích, ngã xuống đất.
A Mộc tiến lên một bước, cẩn thận nhìn dung mạo nàng kia.
Quả nhiên bộ dạng hết sức giống a tỷ ngày đó, nhưng nàng chỉ nhìn một cái liền biết không phải là a tỷ.
Sống lưng a tỷ từ trước đến nay luôn thẳng tắp, dù cho là lúc chật vật cũng có thể nhìn ra cốt cách rắn rỏi của tỷ ấy, thấy không phải là a tỷ nàng lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Ngoài ra trong phòng giam khác còn có thế thân của nàng, vẫn đang diễn trò: “Tỷ ấy bị sao vậy? Có ai không, thả ta ra!”
A Mộc lùi về sau lưng Lý Dục, không hề chú ý đến nữa.
Đã có người đi kêu đại phu đến, đáng tiếc lúc ấy đã muộn, nữ tử đã không còn hơi thở.
Cùng lúc đó, Triệu Thị cũng đến.
Rốt cuộc cũng không bị ngăn cản, vết thương trên người ông dường như đã không còn đáng ngại, ông bước nhanh đi thẳng vào phòng giam.
Lý Dục nghiêng người tránh qua: “Triệu tướng quân đến chậm một bước, thích khách tự vận, nhưng ngươi vẫn có thể phân biệt, người ngày hôm ấy đâm ngươi có phải là nàng ta hay không.”
Cửa phòng giam mở ra, ngục tốt quỳ ở một bên, Triệu Thị không chút do dự bước vào. A Mộc ở sau lưng Lý Dục, nhìn thấy Triệu Thị cúi người nâng mặt nữ nhân lên, tay của ông gần như run rẩy, tiếp đó cẩn thận dò xét khuôn mặt nghi phạm, hồi lâu mới đứng lên.
Chắc là vết thương chưa lành hẳn, sắc mặt của ông hơi trắng, dường như rất khó nhọc.
Thân thể đã như vậy mà còn vội vã chạy tới đây!
A Mộc đứng vững ở sau lưng Lý Dục lần nữa, khẽ rũ mắt xuống.
Giọng nói Lý Dục vang lên ở trước mặt hắn: “Thế nào?”
Dường như Triệu Thị nhẹ nhàng thở ra, sau đó nghiêm mặt nói: “Chính là người này.”
Ông không liếc nhìn nữ nghi phạm này thêm nữa, chỉ quay đầu lại nhìn thiếu niên giậm chân đối diện: “Ngươi...”
Thiếu niên vừa khóc vừa cười, bắt đầu chửi ầm lên: “Triệu tướng quân có thể không biết ta, nhưng ta biết tướng quân, tướng quân ở nước Đại Triệu ta quả thực là người người đều biết đấy, ha ha, hễ ai nhắc tới tên khốn kiếp cưới thiên kim Mộc Vương Phủ chúng tôi kia đều có nói, người ta cứu ông, ông hại cả nhà người ta, ông thật sự là biết cách có ân tất báo! Cái mạng này của ông đều dựa hết vào người ta mới có được, kết quả hơn một trăm nhân mạng từ trên xuống dưới của Mộc Vương Phủ, à đúng rồi, kể cả hai đứa con kia của ngươi toàn bộ đều chết thảm, ngươi thật sự là con mẹ nó có tài mà! Ném ở trên đường cái đến chó cũng không thèm ăn, ta phi...”
Từng câu mắng chửi bậy bạ tuôn ra xối xả, hắn mắng to Triệu Thị vong ân bội nghĩa, mắng ông bỏ vợ bỏ con, mắng ông hẳn nên đi xuống Địa ngục, đợi Triệu Thị mở cửa phòng lao đi vào nắm lấy cằm của hắn, hắn lại chỉ còn mỗi tiếng cười ha ha, hàm răng khẽ cắn, máu tươi liền túa ra, cũng uống thuốc độc tự vận.
Triệu Thị đi lại chậm chạp, sắc mặt cực kém.
A Mộc cúi thấp đầu, những lời kia đều vang lên ở bên tai nàng, đã bao nhiêu lần nàng muốn xông tới trước cửa lớn phủ tướng quân mắng ra những lời này.
Muốn mắng ông vô tình vô nghĩa lòng lang dạ sói, mắng ông không xứng làm một người cha không xứng làm một người chồng, mắng cha mẹ ông mắng tổ tông mười tám đời nhà ông, thế nhưng nàng chưa bao giờ đi qua.
Một mặt là những năm này Triệu Thị quanh năm không ở nhà, mặt khác là cha nuôi Hàn Tương Tử cho dù coi nàng là con trai mà nuôi nấng, nhưng không cho phép nàng nói lời thô tục, cũng chính vì vậy nàng lăn lộn ở trong phố phường mười năm cũng không nói ra một câu thô tục nào.
Hôm nay nghe thấy những lời này, A Mộc nắm chặt thành quyền, hận không thể đi lên tiếp tục bổ thêm một đao vào tim Triệu Thị!
Đương nhiên Lý Dục cũng nghe thấy những lời mắng của thiếu niên kia, chỉ cụp mắt: “Tướng quân mời trở về đi.”
Người của Triệu Thị đều chờ ở ngoài đại lao, nghi phạm đã chết, ông đã không cần thiết phải tiếp tục ở lại chỗ này nữa.
Nam nhân khẽ gật đầu, xoay người rời đi.
Ngục tốt đã mang hai thi thể ra ngoài, Lý Dục quay đầu lại liếc nhìn A Mộc: “Trước tiên giao cho ngỗ tác, đến tối ném ra bãi tha ma đi.”
(ngỗ tác: tên một chức quan lại để khám xét các người tử thương)
A Mộc chỉ cúi thấp đầu không nói gì.
Ám sát mệnh quan triều đình, thích khách thế thân có thể là tử tù hành hình, nhưng nếu có thể làm đến mức này e rằng rất khó.
Ngoại trừ a tỷ ra, sợ rằng đều không có ai biết thân thế của bọn họ
Nhưng lúc này những lời mắng chửi Triệu Thị được một thế thân nói ra, khiến nàng cảm thấy vui buồn lẫn lộn, xử lý thi thể cũng chỉ cuốn vào một chiếc chiếu rồi ném ra bãi tha ma.
Nàng sao có thể không bận tâm.
Đi ra khỏi đại lao Hình bộ, Lý Dục trở lại phủ Tấn Vương ăn điểm tâm.
A Mộc đi theo ăn một chút, cả ngày đều mệt mỏi, qua trưa Lý Dục có việc tiến cung, chỉ dặn dò nàng có thể tùy ý ra vào phủ Tấn Vương, nhưng cố gắng hết mức không nên đi ra ngoài. A Mộc đồng ý từng việc, vất vả đến xế chiều, quả nhiên Lý Dục vẫn chưa trở về, nàng trở lại Phù Dung Lý, gọi La Tiểu Hổ, sau đí hai người chạy thẳng tới bãi tha ma ở vùng ngoại ô.
Hai ngày này La Tiểu Hổ ở bên ngoài làm chút việc nặng, kiếm được một khoản tiền.
Hắn làm người bảo vệ sân viện ở Phù Dung Lý, có được chút tiền liền la hét muốn mời A Mộc đi uống rượu, đến bãi tha ma cần phải hơn một canh giờ, không thể cưỡi ngựa đánh xe nếu không có thể dẫn tới chú ý gây rối loạn.
Ngày trước hai người thường so đấu từ phía bắc đến phía nam Yên kinh.
Đến được bãi tha ma thì trời đã sắp tối.
Hai người trốn ở trên tàng cây, dọc đường A Mộc đã nói với hắn tới đây để làm gì, nhưng cho dù La Tiểu Hổ từ trước đến nay đều là người ngốc can đảm, đến nơi này cũng không khỏi ôm chặt thân cây, cả người rét run. Từng trận gió lạnh, A Mộc nhéo đùi hắn, chuyện đến bãi tha ma nhặt xác người ta cũng không phải chưa từng làm một hai lần, nào biết cái gì gọi là sợ~
Hai người đến sớm một bước, đợi không đến nửa canh giờ, thật sự có người của Hình bộ đến ném xác người.
Ánh mắt A Mộc lạnh lẽo ngồi trên tàng cây nhìn, hai chiếc chiếu cứ vậy mà bị ném vào bãi tha ma, người tới vẫn còn mắng xúi quẩy, sau đó nghe thấy tiếng bánh xe cạch cạch đi xuống núi.
Chờ bọn họ đi xa, A Mộc kéo La Tiểu Hổ: “Chúng ta đi xuống xem chút.”
La Tiểu Hổ vẫn ôm cây bất động như cũ, trước đó hắn ra ngoài vẫn chưa lạy, có chút thiếu tự tin: “A Mộc, hôm nay ta dương khí không đủ, trong lòng không yên, ở phía dưới có thể có quỷ đó!”
A Mộc nghẹn lời: “Yên tâm, ta rất đủ dương khí, có quỷ cũng bị ta dọa chạy.”
La Tiểu Hổ: “Có thật không? Này A Mộc, hôm nay cho ta thêm chút tiền công.”
A Mộc đã trèo xuống dưới: “Không xuống thì thôi, có quỷ cũng đều bay ở trên tàng cây.”
Nói xong nương theo ánh trắng đi về hướng hai chiếc chiếu kia.
Dưới ánh trăng, xương trắng trên bãi tha ma trắng xóa một vùng, La Tiểu Hổ chấp tay hành lễ lẩm bẩm A Di Đà Phật, nhanh chóng nhảy xuống: “A Mộc chờ ta một chút!”
Hai người kéo hai chiếc chiếu qua bên, bên trong quả nhiên có hai thi thể.
A Mộc mở một chiếc chiếu ra, là nữ nhân, nàng mở khăn trùm đầu nữ nhân đang che, sờ soạn trên mặt nàng ta một lát, quả nhiên tìm được điểm đầu mối, vươn tay kéo một cái, lập tức kéo ra một mặt nạ da mỏng, nàng cúi đầu nhìn, lại thấy cô nương này không phải là ai khác, chính là Triệu Vạn!
A Mộc cực kỳ hoảng sợ, vội vàng vươn tay ra dò xét mạch của nàng ta.
Quả nhiên là mạch chết, trước đó cha nuôi đã từng dạy nàng, đây là mạch tượng người sống giả chết, nàng vội vàng lấy kim châm trong túi ra, đâm sau gáy nàng ta mấy châm.
Nàng dùng sức ấn xuống, không bao lâu, thiếu nữ đột nhiên ho khan một tiếng, sặc ra một búng máu, lúc này mới mở hai mắt ra.
A Mộc vội vàng đở nàng ta dậy: “Vạn Vạn, sao ngươi lại ở đây!”
Triệu Vạn nhìn thấy là hắn, lập tức ôm lấy cổ hắn: “A Mộc! Ta thật sự nhìn thấy ngươi!”
Trên người nàng ta vẫn mặc áo mỏng trong ngục, nhanh chóng lấy áo choàng đã sớm chuẩn bị bọc lấy nàng ta.
La Tiểu Hổ ở bên hoảng hồn thốt lên, A Mộc ngoái đầu nhìn lại, dưới ánh trăng cái chiếu còn lại đã được mở ra, thì ra thiếu niên được bọc bên trong đã sớm không biết tung tích, bên trong chỉ đựng một con chó máu thịt be bét.
Có người nửa đường ngăn chặn, nơi này không nên ở lại lâu.
A Mộc cầm lấy mảnh vải, buộc chặt Triệu Vạn yếu ớt ở sau lưng La Tiểu Hổ, ba người nhanh chóng rời khỏi bãi tha ma.
Một ngày Triệu Vạn không có ăn uống gì, lại bị quất vài roi, đã không còn chút sức lực nào, nhưng vẫn ngắn gọn kể lại cho A Mộc nghe chuyện đã xảy ra, thì ra nàng ta kiếm A Mộc không thấy, vẫn luôn lo lắng A Mộc đến phủ Tấn Vương gặp chuyện bất trắc, bèn chạy đến tiểu viện của Hàn Tương Tử hỏi ông, ông nói A Mộc gặp nạn, nếu như muốn thấy nàng, vậy thì phải giả chết.
Nhiệm vụ cuả nàng ta là thế thân thành A Mộc trước đó đã bị nhốt vào đại lao sau đó mắng những lời đó cho Triệu Thị nghe. (đoạn này đáng lẽ TV phải thế thân thành a tỷ ms đúng chứ nhỉ? Ko bk bà tác giả có nhớ nhầm ko nữa)
Ba người đi trở về, một ngày sau dông tố, ánh trăng đặc biệt đẹp.
A Mộc lại khiếp sợ, tại sao phải để cho thế thân của nàng nói những lời đó.
Tại sao Hàn Tương Tử phí hết sực lực sắp xếp màn kịch này, Triệu Vạn giả chết sống lại, hiện tại lại có người ngán chân mang thiếu niên kia đi, điều này nói lên điều gì?
Nói rõ Hàn Tương Tử đã biết thân thế của nàng.
Nói rõ hiện tại ông đang ung dung xếp đặt một ván cờ lớn, mà Triệu Thị rất hiển nhiên đã thành một con cờ trên bàn cờ đó.
La Tiểu Hổ hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, cõng Triệu Vạn đi nhanh: “A Mộc chúng ta đi đâu?”
Nếu cứ đưa Triệu Vạn về như thế, Triệu di nương không nổi điên lên mới lạ, thiếu nữ nằm ở trên lưng La Tiểu Hổ hấp hối, A Mộc đưa tay gõ gõ đầu nàng ta, muốn dùng thêm chút lực nhưng rốt cuộc vẫn không nhẫn tâm: “Đi đến tiểu viện trước, để Dung nương xem mạch cho Vạn Vạn.”
Vừa nói xong, khu rừng vốn đen kịt đột nhiên có hai ánh hồng sáng lên bên rìa mép rừng.
Ánh trăng trốn vào trong mây, có một chiếc xe ngựa không biết dừng ở bên ven rừng bao lâu, ánh hồng vừa mới sáng lên, ba người vẫn không chú ý đến, lúc nhìn thấy ở trước mặt mới phát hiện ra.
Chân La Tiểu Hổ bắt đầu nhũn ra: “Đều nói hôm nay ta không đủ dương khí, không nên gọi ta đến, nhìn xem gặp quỷ rồi kìa!”
A Mộc đánh vào ót hắn một cái: “Người còn đáng sợ hơn quỷ nhiều! Quỷ đâu ra!”
Một người thấp lùn trong đó giơ ánh đèn bước lên trước, hóa ra là một thiếu niên toàn thân đồ đen, trong tay xách theo một đèn lồng.
Là Đông Sinh đã từng gặp trước kia, “Lên xe đi, Điện hạ chúng tôi đợi đã lâu.”
Vừa dứt lời, màn xe đã bị người vén lên, ngọn đèn lồng trên xe phát ra, chiếu vào ánh mắt mang theo ý cười của nam nhân.
Trong mắt phượng hẹp dài tràn đầy trêu chọc, Phù Tô chống cằm: “A Mộc, động tác của các người cũng thật chậm.”