Giữa Chốn Phù Dung

chương 49

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Nana Trang

Những giọt nước lóng lánh lăn trên khuôn mặt tuyết trắng.

A Mộc nằm bên thùng tắm, thổi vết thương nơi đầu ngón tay.

Nàng thật sự không biết đã dùng khổ nhục kế bao nhiêu lần trước ở mặt Hàn Tương Tử, mỗi lần đều là ông mềm lòng trước.

Nói ra cũng vì ông quá bao che khuyết điểm, dù sao cũng là con của mình, mình nói gì đều có thể, người khác thì không được.

Nữ nhân đứng bên ngoài thùng tắm, nhẹ nhàng lau lưng cho nàng, vì tâm trạng của cô nương này quá bướng bỉnh nên trên mặt đất đều toàn là nước.

Hồng Tụ cầm khăn mặt vỗ mạnh một cái lên lưng thiếu nữ, một dấu đỏ lập tức nổi lên: "Bây giờ muội đã không để a tỷ vào mắt rồi, đúng không? Những lời ta đã nói với muội, muội đều quên cả rồi đúng không? Hả?"

A Mộc vốn đang cợt nhả, vừa nghe thấy a tỷ hỏi nàng, lúc này mới rụt người vào trong nước. Nàng xoay người lại, hiện giờ trên mặt nước chỉ còn hai con mắt, phun bọt khí rồi mới di chuyển lên trên một chút: "Hì hì, thích a tỷ nhất, a tỷ không chỉ ở trong mắt muội, mà còn ở trong lòng của muội."

Tay cầm khăn của Hồng Tụ run rẩy, không nói gì mà chỉ nhìn muội muội đang trần truồng.

Tiểu cô nương này trước giờ vẫn nhõng nhẽo, chớp đôi mắt vô tội cười với nàng ấy.

Mái tóc dài ướt sũng nước của nàng thả ở phía sau, một khuôn mặt xinh tươi động lòng người, Hồng Tụ đành phải than thở, vươn tay béo má nàng một cái: "Ba hoa, muội nói đi, tại sao muội trở về? Còn một tháng nữa là Thái tử hồi Triệu rồi, muội cho rằng tiên sinh có thể để cho muội đi sao?"

A Mộc dùng mũi phun bong bóng, không nói lời nào.

Hồng Tụ thấy nàng vẫn không đứng đắn, trực tiếp vươn tay ném khăn lên mặt của nàng: "A Mộc!"

A Mộc không dám cười nữa, tự lau cổ của mình: "Muội chưa từng quên lời dạy bảo của a tỷ, một tháng sau sẽ theo Thái tử hồi Triệu."

Nữ nhân thấy vẻ mặt của nàng nghiêm túc, rốt cục cũng nhẹ nhàng thở ra: "Nhớ kỹ những lời ta nói, xứng danh với Mộc gia ta, muội không cần cố kỵ người khác, cho dù là a tỷ thì sau này cũng không được làm ẩu, ta vẫn rất tốt, không cần tới phiên muội nhớ thương!"

Tiểu cô nương chỉ luôn miệng đồng ý, không dám chống đối lại một câu nào.

Hồng Tụ cẩn thận băng bó vết thương cho nàng, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, sau đó cầm nội y và khố bọc chặt tới, bên ngoài mặc một bộ nội y, cưỡng chế đè người xuống, cầm chiếc váy mới vội tới thay cho nàng. Chiếc váy này đã được chuẩn bị sẵn từ sớm, Hàn Tương Tử đoán chắc Hồng Tụ mới tới, A Mộc nhất định sẽ ngoan ngoãn trở về nên đã sớm sắp xếp xong rất nhiều việc.

Mái tóc dài A Mộc xõa vai, mặc chiếc váy mới lượn một vòng trước mặt a tỷ, đắc ý: "A tỷ, đẹp không?"

Hồng Tụ bỗng bật cười: "A Mộc của chúng ta thế nào cũng đều đẹp cả."

Nàng làm thiếu niên tự nhiên phong lưu phóng khoáng, làm thiếu nữ, một màn này thực sự đẹp như tranh vẽ.

Trên áo đuôi ngắn này là vải bông lụa lam mềm mại, tay áo rộng thêm một đoạn lụa trắng, tiểu cô nương rung tay một cái lộ ra cánh tay nhỏ trắng như bạch ngọc.

Trên cổ áo có một đoạn giao hình chữ thập, song song đó dưới váy dùng bốn tố lụa nối tiếp hợp thành trên bó dưới rộng, bên hông may xếp thành nếp gấp, eo váy buộc đai lụa, thiếu niên anh tuấn cứ thế biến thành tiểu cô nương duyên dáng yêu kiều, nữ nhân không kiềm chế được sự vui vẻ, vươn tay chải chuốt mái tóc dài của A Mộc lại, để nàng ngồi bên cạnh bàn.

A Mộc nhìn gương, bắt đầu cầm lấy tóc của mình: "Thật không hiểu tại sao phải giữ tóc dài như vậy, muội chải không được, chi bằng cắt bớt còn có thể dễ buộc lại hơn một chút."

Hồng Tụ vươn tay trực tiếp vỗ một cái lên bàn tay đang vuốt ve tóc của nàng: "Muội dám cắt một chút thử xem? Đánh gãy chân của muội!"

A Mộc nhếch mày, quay đầu lại ôm lấy cánh tay của nàng ấy bên cạnh mình: "A tỷ nỡ sao? Chỉ là từ nhỏ tới lớn người muốn đánh gãy chân của muội thật sự không ít, không phải bây giờ muội vẫn rất tốt sao, muội phải cảm tạ ông trời đã chiếu cố tốt cho muội mới được!"

Nàng cười đắc ý, bất thình lình bị a tỷ dùng lược gõ một cái: "Muội nên cảm tạ tiên sinh đã dạy muội bơi, thác nước mười dặm cao như vậy cũng dám ngã xuống, chán sống rồi hả?"

A Mộc cười hì hì, a tỷ chải thẳng mái tóc dài của nàng, sau đó tết thành bím tóc, vén ra sau tai.

Khi muốn lấy trang sức tới, tiếng gõ cửa lại vang lên, giọng của Hàn Tương Tử vang lên ở ngoài cửa: "Thu xếp xong chưa?"

Hồng Tụ vội vàng đi ra mở cửa cho ông: "Đang chải đầu cho muội ấy."

Nam nhân đi tới, A Mộc ở sau tấm bình phong thò đầu ra, cuốn bím tóc mới tết xong chớp mắt với ông: "Cha, con như vậy có đẹp không?"

Nàng cười cực kỳ vui vẻ, lộ ra hàm răng nhỏ đầy đủ. Sắc mặt của cha Hàn vẫn không thay đổi đi tới trước mặt nàng, dùng một ngón tay chọc lên trán nàng: "Không đứng đắn gì cả, con như vậy cũng chỉ có thể làm một thằng nhóc thôi."

A Mộc không thèm để ý, nhấc mép váy ở trước mặt ông, đáng tiếc khi đang muốn đi quanh người một vòng thì tay đã bị cha nuôi vỗ một cái.

Nàng ngước mắt: "Cha đây là đang ghét bỏ con sao?"

Hàn Tương Tử lại chọc trán nàng: "Sau này mặc váy không cho phép tùy tiện nhấc mép váy lên."

A Mộc cười: "Biết rồi ạ!"

Ông thấy nàng cợt nhả, mặc dù giọng điệu đáng ghét, nhưng khóe môi nhếch lên lại tiết lộ tâm tình lúc này của ông.

Khi đang nói chuyện thì Hồng Tụ đã đi tới trước mặt, nam nhân quay đầu nhìn lại, thản nhiên liếc nàng ấy một cái: "Ngươi cũng chuẩn bị một chút, có người tới đón ngươi rồi."

Trong tay nữ nhân vẫn còn đang cầm lược, sắc mặt A Mộc cũng thay đổi, lập tức bắt lấy tay áo của ông: "Cha, có thể để a tỷ ở cùng con được không, có thể để a tỷ trở về được không? Có thể... có thể để a tỷ sống cuộc sống mà bản thân muốn hay không?"

Nàng mím môi, trong ánh mắt đều ngập tràn sự khao khát.

Khó có khi lộ ra dáng vẻ trẻ con như vậy, Hàn Tương Tử thở dài: "Con không hiểu, hiện giờ những thứ có thể cho a tỷ của con đã là tốt nhất rồi."

Hồng Tụ cụp mắt: "Xin tiên sinh cho phép để ta chải đầu lại cho A Mộc đã."

A Mộc không chịu ngồi xuống, vẫn nắm lấy tay áo nam nhân như cũ: "A tỷ của con muốn ở cùng với con..."

Còn chưa dứt lời, nam nhân đã nhíu mày: "Ở cùng với con? Sau đó để người ta tra ra hai người là hậu nhân Mộc gia nước Triệu?"

Rõ ràng ông đã tức giận, phất tay áo vung tay của nàng ra, ngồi xuống bên cạnh: "Chải đầu đi, chớ để Đại công tử đợi lâu."

A Mộc không nỡ từ bỏ, lật tay bắt lấy tay áo của a tỷ: "A tỷ."

Hồng Tụ đã sớm biết kết quả sẽ như vậy, cũng chỉ cười nói: "Không sao, Đại công tử đối xử với tỷ rất tốt, ở đó cũng an toàn hơn một chút."

A Mộc thật sự hận không thể sớm đưa đôi đũa kia cho nàng, hận trở về không thể nói chuyện thêm với a tỷ một lúc nữa, đáy lòng cảm thấy khổ sở, rồi từ từ buông tay áo của a tỷ ra, một lần nữa ngồi xuống trước mặt tỷ ấy.

Hồng Tụ cầm lược bắt đầu chải đầu cho nàng: "Đừng cử động, nhớ kỹ những lời a tỷ nói."

Đương nhiên A Mộc hiểu được ý tứ của nàng: "Vâng."

Hồng Tụ ghim lên hai bím tóc dài sau tai nàng vài viên chân trâu, sau đó rủ xuống trước ngực của nàng, mái tóc dài đằng sau nàng tùy ý buộc lên trên đỉnh đầu một chút, quấn ở chính giữa một dây cột tóc cũng có gắn chân trâu, vô cùng đơn giản, xinh đẹp, quý phái mà vẫn không mất đi sự hoạt bát. Thiếu nữ trong gương mặt mày như vẽ, chẳng qua trên cái trán trơn bóng là một vết sẹo nhỏ, trông có phần chướng mắt, Hồng Tụ suy nghĩ, cầm một món đồ trang sức đeo trán bằng bạc liên dài khoa chân múa tay một chút, sau đó trực tiếp đeo lên đỉnh đầu cho nàng.

Thứ trang sức mới đeo trên trán là bạch ngọc nhỏ hình giọt nước, vừa vặn che đi vết sẹo nhỏ trên trán, khiến gương mặt A Mộc càng tăng thêm một chút kinh diễm.

Đến ngay cả Hàn Tương Tử liếc mắt nhìn cũng không khỏi nhếch môi: "Cái này hay, đeo đi."

Hồng Tụ gật đầu, nhẹ nhàng đặt lược lên mặt bàn.

Hoàng trưởng tử đích thân tới đón, quả thật không thể để người ta đợi lâu được.

Nữ nhân nhẹ nhàng ấn lên bờ vai của muội muội, khẽ nói nhỏ bên tai nàng: "Sau này không cho phép tiếp tục làm chuyện ngu xuẩn nữa, nghe lời."

Mặc dù tách ra nhưng A Mộc cũng không hối hận.

Nàng vươn tay nắm chặt tay a tỷ, quay đầu lại mỉm cười: "Dak, đi thôi a tỷ, có rảnh muội tới thăm tỷ."

Hồng Tụ gật đầu, vừa định xoay người, rốt cuộc thiếu nữ không cam lòng, đứng dậy ôm lấy a tỷ từ đằng sau lưng.

Lúc này Hàn Tương Tử nhìn không nổi nữa, hừ lạnh nói: "Cũng không phải không còn được gặp lại, làm cái gì vậy!"

Hồng Tụ cũng bị bộ dạng nhỏ đáng thương này của nàng chọc cười: "Đúng vậy đấy, hai tỷ muội chúng ta sẽ còn được gặp lại mà."

A Mộc cực kỳ không nỡ, cuối cùng cũng tiễn người ra cửa từng bước một, Hà Kỳ Chính canh giữ ở cửa ra vào lại không cho nàng đi ra khỏi cửa, thiếu nữ quay đầu lại, Hàn Tương Tử liền đi tới phía sau nàng: "Đằng trước còn có khách quý, con đàng hoàng nghỉ ngơi trong phòng đi."

Từ đầu tới cuối Hồng Tụ không hề quay đầu lại, đã đi xa rồi.

A Mộc bám ở cửa ra vào, thấy nam nhân cũng sắp đi, lúc này mới ôm lấy cánh tay ông nói: "Cha, cha không cho con ra ngoài không phải là buồn chết người sao!"

Nam nhân ngoảnh đầu lại nhìn, lại chỉ đi về phía trước: "Về đi."

Nàng đương nhiên không thuận theo, vẫn một mực bắt lấy cánh tay, kết quả đã kéo ông lại mấy bước.

Hàn Tương Tử: "..."

Ông bất lực đứng lại, tiểu cô nương làm bộ dáng thương ngẩng mặt lên: "Cha có thể kêu Hà ngốc tử đi theo con, kêu con đi qua đi lại ở trong viện còn không bằng con lắc lư đi lại trước mặt khách quý, được không ạ?"

Trang sức trên trán nàng theo động tác của nàng lắc qua lắc lại có hơi lệch, kể ra cô nương này cũng chưa từng trang điểm thành dáng vẻ như thế này bao giờ đâu.

Không phải là tự hào cho đứa nhỏ nhà mình, mà vì thật sự đẹp.

Rốt cuộc đắc ý trong lòng, Hàn Tương Tử trầm giọng nói: "Được rồi, trong viện này lớn như vậy, muốn đi thì đi đi, đều như nhau cả, không cho phép quấy rầy thanh tịnh của khách quý."

A Mộc thấy ông đã đồng ý thì lập tức nhảy dựng lên: "Tuân lệnh!"

...

Cả chín con hẻm đều bị vây vô cùng nghiêm ngặt, tiểu viện Hàn gia đóng chặt cửa, khi cấm vệ quân Yên Kinh kéo tới vây kín đến cả một con ruồi cũng bay không lọt, xe ngựa của phủ Tấn Vương cũng đã đi tới cửa ra vào. Dưới chân thiên tử, cấm vệ quân đều xuất thân từ đội quân Hắc Tử của phủ Tấn Vương, ngày thường đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, hiện giờ đến một tiếng động cũng không có.

Trường Lộ tiến lên phía trước gõ cửa, chẳng qua cả buổi cũng không thấy có ai ra mở cửa.

Nam nhân chậm rãi xuống xe, không khỏi nhếch môi.

Hắn cẩm y hoa phục, dáng vẻ mệt mỏi của ban sáng đã hoàn toàn biến mất, Ngưu Nhị nhắm mắt theo sau đuôi hắn: "Điện hạ, nếu lại mắc bệnh thì hẵng mời Hàn đại phu, đi như vậy có vẻ không tốt lắm đâu!"

Lý Dục chắp tay đi vào, một hàng tiểu đội đi theo sau.

Trong nội viện không có người, cánh cửa tiền đường mở ra, một mình Hàn Tương Tử ngồi phía trước, có thể trông thấy ông ngồi đánh cờ tự nhiên tới mức nào.

Cửa sương phòng cách đó không xa, Hà Kỳ Chính đang thủ ở trước cửa, chẳng mảy may nhúc nhích.

Tầm mắt hắn liếc tới, sau đó bước vào tiền đường.

Cấm vệ quân lập tức đứng thành hai hàng bên cạnh, rốt cục Hàn Tương Tử cũng ngẩng đầu lên, trong khoảng thời gian này ông vẫn dùng khuôn mặt thật, màu da có hơi trắng, trên khuôn mặt tuấn tú là sự lạnh nhạt: "Thế tử Điện hạ làm cái gì vậy?"

Lý Dục nhướng mày: "Đừng hiểu lầm, thích khách bị truy xét đặt chân tới khu vực này, dù sao cũng phải cho A Mộc một công đạo, cho Hàn đại phu ngài một công đạo chứ."

Màn tiếp đón đã xong, ông xoay người đi vào, Hà Kỳ Chính vẫn đang canh ở cửa như cũ, chẳng qua thấy cấm vệ quân mới rút kiếm tiến lên phía trước.

Hàn Tương Tử đã xuất hiện ở trong nội viện: "Dừng tay."

Hà Kỳ Chính thu kiếm đứng vững, lại vẫn chặn ở trước cửa.

Cửa phòng đóng chặt, Lý Dục chỉ cười không nói.

Một bộ hạ cấm vệ quân chắp tay với Hàn Tương Tử: "Chúng tôi phụng mệnh đang điều tra thích khách, xin hỏi Hàn đại phu, trong phòng là người phương nào?"

Sắc mặt của Hàn Tương Tử vẫn không thay đổi: "Trong phòng là khách quý của ta, chỉ sợ các người không kinh động nổi."

Nếu không đoán sai, trong phòng hẳn là A Mộc mới về tới Hàn gia.

Bí ẩn mấy ngày nay hắn cũng đoán được bảy tám phần, chỉ đợi chứng thực, trước khi tới đây đã sớm giao phó, sớm đã có người cưỡng chế tiến lên phía trước đẩy cửa phòng, Hàn Tương Tử kêu một tiếng lớn mật, mọi người cũng không coi là quan trọng, chỉ có điều người trong phòng đã sớm bị đánh thức, lúc này đã đi tới trước cửa.

Ngay giây phút cửa phòng bị đẩy ra, nụ cười trên khuôn mặt Lý Dục ngừng lại, vội vàng quỳ rạp xuống đất.

Thiên tử cải trang, chỉ có một thường thị làm bạn bên cạnh, lúc này nhìn thấy tình cảnh trong nội viện thì sắc mặt hiện lên vẻ bất ngờ.

Hàn Tương Tử cười nhạo một tiếng, ném quân cờ trong tay lên tay cấm vệ quân khi nãy nói chuyện với ông, tên kia lập tức quỳ xuống đất.

Thiên tử nước Tề hừ lạnh một tiếng: "Đang hát tuồng cái gì đây?"

Hàn Tương Tử đi trước mặt của ông ta, ôm cánh tay nói: "Đi nhanh đi, đi nhanh đi, các người đều đi hết đi cho ta thanh tịnh!"

Thiên tử bỗng tức giận: "Dục nhi!"

Lý Dục biết quan hệ giữa bọn họ, đương nhiên không thể để nhiều người như vậy xem náo nhiệt, nhanh chóng kêu người lui ra bên ngoài.

Chẳng qua còn chưa đợi hắn mở miệng thì đã nghe thấy tiếng cười như chuông bạc truyền tới từ sau cửa phòng bếp, giọng cười trong trẻo của thiếu nữ còn chứa chút vui vẻ, hơi có vẻ nghịch ngợm: "Dung nương, bà thật sự không gạt ta, cái này mềm thật, ăn ngon quá đi!"

Nam nhân vô thức ngoảnh đầu lại, lập tức ngơ ngẩn.

Kinh hồng nhìn thoáng qua cũng không có gì hơn cái này, một thiếu nữ thanh tú động lòng người đang đứng bên cạnh Dung nương.

Nàng có cùng dung mạo với A Mộc, chẳng qua bớt chút khí khái, tăng thêm vẻ xinh đẹp, lúc này đang bưng cái đĩa nhìn bọn họ vẫn giữ dáng vẻ ngẩn ngơ.

Cô nương này mặc váy ngắn trên người, thêm làn gió thu, có thể nói là xinh đẹp không sao tả xiết được.

A Mộc?

Không phải A Mộc.

Không phải A Mộc?

Đây lại là ai?

Màu sắc trong mắt Lý Dục càng thâm thúy hơn, nhưng thiên tử trước mắt hắn lại nở nụ cười.

Hàn Tương Tử đã phất tay áo, ông như có ý chịu tội với Hàn Tương Tử đứng ở sau lưng hất mặt qua: "Được rồi, được rồi mà, Hàn đệ chớ giận, Mộc ca nhi đi rồi, ta lại bồi cho đệ một khuê nữ là được, đệ xem dáng dấp giống như đúc, để nó tận hiếu ở trước mặt đệ đi, làm con gái Hàn gia, thế nào?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio