Giữa Chốn Phù Dung

chương 7

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Nana Trang

Trên cổ trắng noãn có một vết hồng.

Mười ngón tay hết sức nhỏ của nữ nhân nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ cho nàng, đâu chỉ có vết hồng, còn trầy cả da, vừa mở miệng cuống họng vô cùng đau đớn, A Mộc bi thống phát hiện giọng nói của mình có điểm giống Hàn Tương Tử rồi, càng không kiềm được cơn giận.

Nàng nằm ở trên đùi Hồng Tụ, hai mắt hơi mở ra: “A tỷ chạm nhẹ chút, đau đó.”

Không nói đau còn đỡ, đầu ngón tay chọc chọc ở trên trán nàng: “Muội còn biết đau, nói cho muội biết bao nhiêu lần rồi, bớt tiếp cận đến bên cạnh Tam gia đi, tỷ tìm cơ hội sẽ đưa muội đi.”

A Mộc trở mình ngồi dậy, nàng quỳ xuống, chăm chú nhìn vào hai mắt nữ nhân: “Muội cũng nói rồi, a tỷ ở đâu muội sẽ ở đó.”

Nói xong thì bu lại tựa vào vai nữ nhân, còn vươn tay ôm cổ nàng ấy.

Hồng Tụ im lặng, chỉ vỗ vỗ sau lưng nàng: “Đã lớn rồi còn như vậy, để người khác nhìn thấy không chê cười muội mới lạ đấy.”

A Mộc ngẩng mặt, vươn tay quấn lấy tóc dài rủ xuống bên mặt tỷ tỷ vòng mấy vòng: “Còn lâu mới sợ đấy, muội muốn ở chung với a tỷ, cha nuôi đối với muội cũng tạm, muội muốn đợi muội lớn hơn chút nữa, cho dù muội muốn mang tỷ tỷ đi ông ấy cũng sẽ không làm khó muội đâu.”

Trên mặt A Mộc, da thịt bóng loáng như tuyết.

Nữ nhân nhếch môi, vươn tay khẽ vuốt mặt nàng: “Đứng lên đi, hôm nay tỷ đặc biệt làm hai món muội thích, Tiểu Lan xem chừng độ lửa đấy!”

A Mộc dựa vào trên vai nàng ấy không thích di chuyển, nhưng Hồng Tụ đẩy ra thì vặn người nằm xuống giường.

Nàng ngã xuống giường lần nữa, nhìn vòng eo thon thả của nữ nhân qua lại ở trước mắt, đủ loại nhàm chán mà đá cái chăn ở sau lưng nàng ấy: “Hôm nay muội muốn ngủ với a tỷ!”

Hồng Tụ không thèm để ý đến nàng, tự mình đi ra ngoài.

Không bao lâu, nữ nhân mang theo hộp cơm trở về, Tiểu Lan còn cầm rượu, quả thật hiếm lạ.

Bình thường a tỷ đều không cho nàng uống rượu, A Mộc nhảy xuống giường, mang giày vào nhảy nhảy ra ngoài, trên bàn bày biện bốn mặn một canh đơn giản, còn có một bát mỳ trường thọ.

A Mộc ngơ ngẩn, “Sao lại nấu mỳ cho muội? Cũng không phải là sinh nhật muội nha!” Tỷ tỷ của nàng sinh vào mùa đông, còn nàng ngược lại sinh vào mùa hè, nhưng còn mấy ngày nữa mới đến, A Mộc nghi ngờ nhìn tỷ tỷ của mình: “Đây là làm cho muội?”

Hồng Tụ cũng ngồi xuống, vì che dấu vẻ ảm đạm của mình mà cố tình suy nghĩ một chút mới cười: “Hà hà đúng vậy, tỷ nhớ nhầm rồi, cách sinh nhật của muội còn hơn mười ngày nữa, dù sao cũng đã làm rồi, muội xem như sinh nhật sớm đi!”

Làm sớm thì coi như sớm thôi, muốn để cho A Mộc vui vẻ rất đơn giản.

Chính là để nàng cùng ăn cùng uống gì đó với tỷ tỷ. Chỉ cần có thể nhìn thấy tỷ tỷ, thế giới này vẫn tốt đẹp như trước, A Mộc cơm no rượu say, lạ là ở trong Phù Dung nói chuyện với tỷ tỷ một hồi, nhưng sau đó vẫn bị đuổi về phòng của mình.

Lúc trước Hàn Tương Tử muốn dẫn nàng đi, yêu cầu duy nhất của nàng chính là ở cùng với tỷ tỷ.

Vì vậy ông sắp xếp cho nàng một căn phòng cách không xa phòng của a tỷ nàng, lúc nào không muốn trở về tiểu viện kia thì ở đây. A Mộc đương nhiên vui vẻ, đáng tiếc sau đó nam nhân tiến vào phòng tỷ tỷ dần dần trở nên nhiều hơn, nàng dần dần lớn lên, thật sự là ngày này đau đớn hơn ngày kia, đau không thể tả.

Ai cũng nói trí nhớ của trẻ con lúc bốn năm tuổi đều không nhớ lâu, lớn lên sẽ quên sạch. Đó là vì nổi đau không đủ, nếu đau đớn thống khổ thì sẽ nhớ rõ, giống như A Mộc vậy, nàng chưa bao giờ quên, ánh lửa kia phóng tận lên trời.

Sau khi trò chuyện ấm áp với tỷ tỷ đã hơn nửa ngày, sáng sớm hôm sau, A Mộc liền đi tới cửa lớn Triệu gia.

Nàng tới cũng sớm, trời mới vừa tờ mờ sáng thì nàng đã ngồi trên ghế đá ở cửa, quả nhiên, ngồi một lát, cửa chính lặng lẽ mở ra một kẽ nhỏ, một nam nhân áo xanh đột nhiên chui ra khỏi cửa, nam nhân này đang muốn đóng cửa lại, A Mộc đi lên phía trước đè vòng cửa lại: “Ôi chao ta nói di nương thức dậy sớm thật đấy!”

Nữ nhân bên trong cánh cửa dứt khoát mở cửa chính ra cho nàng đi vào: “Đồ ranh con, tới sớm thế làm gì?”

Nam nhân kia tựa như có người truy đuổi hắn, nhanh chóng chạy đi, A Mộc nhìn bóng lưng hắn cười không ngừng: “Ánh mắt của di nương không tệ, ta thấy vị đại ca này tốt hơn người trước nhiều đấy!”

Nữ nhân trừng mắt nhìn nàng: “Đừng ở đó mà nói bậy, nói đi, đến tìm ta có chuyện gì?”

A Mộc nhìn nàng ta, cười toe toét: “Ta nhớ di nương có qua lại với tỷ muội Lưu Tam của đoàn hát nhỉ, lão ngài nể mặt, bảo hắn dẫn ta làm phủ Tấn Vương đi!”

Triệu di nương quyến rũ cười một tiếng, cười xong lại vò vò đầu tóc, xoay người rời đi: “Không có cửa đâu, tỷ muội Lưu Tam và ta đã sớm thanh toán xong hết rồi!”

[ 两清[liǎngqīng] thanh toán xong (trong buôn bán)]

Thanh cái gì toán thế, A Mộc hấp tấp đi theo sau lưng nàng ta: “Dù sao di nương cũng giúp ta suy nghĩ biện pháp đi.”

Lưu Tam tỷ là diễn viên nổi tiếng ở Yên kinh, hắn ta tuy thân nam, nhưng đều diễn vai tỷ muội, bởi vì vai vế sư huynh đệ ba người nên gọi là tỷ muội Lưu Tam, vài năm trước Triệu di nương thích nghe hắn ta diễn, không biết hai người cấu kết qua lại từ lúc nào, ngươi tới ta đi hai năm, sau đó mới từ từ cắt đứt liên hệ.

Những chuyện này A Mộc đều biết, lúc này mới tìm đến Triệu di nương nghĩ biện pháp.

Hai ngày tới Phủ Tấn Vương có mời đoàn bọn họ qua hát tuồng, A Mộc bèn suy nghĩ đánh vào mặt này.

Đáng tiếc di nương không mua nợ: “Muốn vào phủ Tấn Vương hả, vậy trở về tìm cha nuôi ngươi đi, có ai mà không biết cha nuôi ngươi có giao tình không ít với phủ Tấn Vương chứ!”

Hai người cùng đi vào tiền đường, bà tử vẩy nước quét nhà cũng mới dậy, nhanh chóng đi nấu nước.

A Mộc cũng không khách sáo, đi vào liền tự động ngồi ở một bên: “Tính tình cha nuôi ta thế nào di nương cũng không phải không biết, từ sáng đến tối gây phiền phức cho ông, ông không những không giúp ta còn đánh gãy chân ta, chuyện này không thể nói cho ông ấy biết được, cũng không thể nói cho a tỷ, dù sao nếu di nương không giúp ta, ta sẽ ăn vạ ở nhà di nương không đi.”

Trên bàn còn sót lại nước trà của tối hôm qua, nàng cầm ấm trà lên muốn rót một cốc uống, nhưng nhìn thấy cốc nước không sạch liền để xuống.

Triệu di nương vẫn bảo dưỡng được dáng vẻ thướt tha thùy mị lắc mông đi qua đi lại ba lần ở trước mặt nàng, vừa quay đầu lại muốn từ chối thì chợt phát hiện trên bàn có thêm hai khối ngọc, một khối ngọc bích trơn bóng oánh nhuận, một khối được chạm trổ quanh co khúc khuỷu cẩn thận tinh xảo tuyệt vời còn có thêm một sợi dây đỏ.

A Mộc chống cằm: “Hai khối ngọc này đều không phải là vật phẩm bình thường, đều có chút nguồn gốc, nhưng nói một câu không xuôi tai, đồ vật có chút nguồn gốc ở Phù Dung còn không phải là bị ta đổi thành bạc à? Vẫn là quy tắc cũ, di nương sai người cầm mang đi bán, khi về bà ba ta bảy.”

Nữ nhân mím môi mỗi tay cầm một khối lên cẩn thận xem xét: “Mặt ngọc hơi nhỏ một chút, mặc dù không phải giá trị liên thành, nhưng quả thực là đồ tốt, kiếm ở đâu ra vậy?”

A Mộc nháy mắt: “Di nương bà hỏi nhiều lắm rồi đấy.”

Nữ nhân cười hà hà: “Được được được, di nương không hỏi nữa, nhưng nguồn gốc thứ này không tốt ta sợ sau này sẽ có phiền toái, mà ta chỉ được ba thôi...”

Lời còn chưa dứt, A Mộc đã vươn tay ra trước mặt nàng ta: “Vì gặp tỷ muội Lưu Tam mới cho bà ba phần.”

Nữ nhân quắc mắt qua, chỉ là nhìn hai khối ngọc này do dự lát, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ xa tới giân, nữ tử chạy nhanh đến, như một làn khói chạy vụt từ hậu viện tới đằng trước, mặt đỏ bừng, tóc vẫn chưa chải búi chỉnh tề, chỉ thấy nàng ta cười tươi chạy tới: “A Mộc thật sự đến rồi! Bà vú nói ngươi đã đến ta còn không tin, đến sớm vậy tìm ta có việc gì sao?”

Nha đầu này đầu không chải mặt không rửa, váy cũng không mặc chỉnh tề đã chạy ra đây.

Mấy năm nay Triệu di nương chỉ có một người thân này, sợ nhất là nàng ta tức giận mình, sợ A Mộc nói ra lời không xuôi tai nào đó, liền vội vàng kéo váy nàng ta sửa lại cho ngọn: “Ta bảo A Mộc tới đây là có chút việc, lát nữa con cùng đi đến Đại Hồ Đồng một chuyến với hắn, tìm tỷ muội Lưu Tam nói chuyện đi.”

Từ trước đến nay Triệu Vạn có năng lực chạy chân rất giỏi, vừa nghe có liên quan đến A Mộc, đương nhiên bằng lòng, Triệu di nương cho con gái một cây trâm để mang đi, nàng ta mè nheo lại ăn mặc một phen, lúc hai người đi ra khỏi Triệu gia thì trời đã sáng choang. Đến Đại Hồ Đồng tìm tỷ muội Lưu Tam, vừa lấy cây trâm Triệu di nươngcho ra, hắn ta liền sảng khoái đáp ứng yêu cầu của A Mộc.

Ra khỏi Đại Hồ Đồng, hai người đều có hơi đói bụng.

Triệu Vạn quấn lấy A Mộc nói muốn ăn mì hoành thánh lúa mạch của nhà Lưu đại nương, A Mộc đành phải mang theo nàng ta quanh quẩn một vòng ở trên đường cái, mì hoành thánh của nhà Lưu đại nương mở ở trên phố Tây, suốt dọc đường tiểu cô nương này như một đứa bé không ngừng luyến thoắng với nàng, nàng đang có tâm sự nên cũng tùy tiện ừ mấy tiếng phụ họa nàng ta cho xong, lúc hai người đi đến phố Tây thì mặt trời đã lên cao rồi. Lưu đại nương cũng sắp dọn quán, trời mới vừa mưa nên trên đường cái phố Tây khắp nơi đều là nước, Triệu Vạn và A Mộc là khách quen của quán, vừa thấy bọn họ thì lập tức bưng hai bát mì lớn lên.

Mặt trời vẫn chưa nắng gắt, Triệu Vạn vui mừng rạo rực bưng tô mì lên: “A Mộc, ngươi biết vì sao ta thích mì hoành thánh của Lưu đại nương không?”

A Mộc đã sớm mở miệng ăn nên ậm ờ hỏi nàng ta: “Tại sao?”

Triệu Vạn mím môi cười, nhìn nàng chớp chơp mắt: “Ta không nói cho ngươi biết!”

A Mộc: “...”

Được rồi, thích sao thì thích đi.

A Mộc còn đang suy nghĩ nếu sau khi tiến vào phủ Tấn Vương phải hành sự thế nào mới có thể thuận lợi chạy thoát, nên hoàn toàn không có tậm trạng nói chuyện phiếm cùng nàng ta.

Triệu Vạn ngồi bên cạnh nàng, không biết nghĩ tới cái gì mà cười toe toét không ngừng, đợi nàng ăn xong một tô mì lớn rồi nàng ta vẫn đang chống cằm nhìn nàng.

A Mộc im lặng, đã tốn không ít thời gian với nàng ta, bèn đứng dậy: “Cô ăn đi, ta đi trước đây.”

Lúc này tiểu cô nương mới phản ứng lại, tức giận không thôi: “Ta còn chưa ăn, ngươi đợi ta một chút!”

Nàng ta vươn tay nắm lấy cổ tay A Mộc, ngẩng mặt nhìn nàng.

A Mộc xoay người lại, cách phố Tây không xa có một loạt tiếng vó ngựa truyền đến, không biết là ngựa nhỏ nhà ai trật dây cương phi thẳng đến bên này, vũng nước dưới chân có hơi sâu, lúc bàn của Lưu đại nương bị lật tung trên mặt đất, Triệu Vạn nhảy dựng lên, nước bùn bắn tung tóe dính lên người nàng ta rất nhiều, chỗ vạt váy bị bẩn một mảnh.

Con ngựa nhỏ màu nâu ngún nguẩy, Lưu đại nương bị dọa không hề nhẹ, nhìn đống bừa bộn trên đất thì gấp đến độ không làm được gì.

Triệu Vạn quay đầu lại cầm lấy roi da trên xe lừa của Lưu đại gia, quất một roi về phía con ngựa nhỏ kia. Trong lúc hỗn loạn này, một tiếng huýt gió khẩn cấp vội vàng vang lên, ở đầu phố hiện lên làn váy bách điệp đỏ rực, hai con khoái mã lao đến.

Bộ lông của con ngựa nhỏ bị đánh này phát sáng, tất nhiên là có chút lai lịch, A Mộc vừa muốn kéo Triệu Vạn lại, thì nghe thấy một tiếng quát khẽ, gió to ở sau lưng lùa đến.

Thiếu nữ ở phía sau ghìm chặt dây cương: “Dừng tay! Ai cho ngươi đánh ngựa của ta!”

Nói xong, nàng ta quật một nhát roi xuống đất, vô số bọt nước tóe lên, bắn hết vào người Triệu Vạn. Giọng nàng ta như Hoàng Oanh, A Mộc quay đầu lại, đập vào mắt chính là một thiếu nữ toàn thân y phục đỏ, xinh đẹp động lòng người, nhìn tuổi hẳn mười hai mười ba tuổi, vẻ mặt ngang ngược kiêu ngạo. Nam nhân bên cạnh nàng ta dĩ nhiên đã xuống ngựa: “Ngựa của phủ Thuận Thiên tướng quân, há lại để các ngươi muốn đánh thì đánh?”

Hắn xải bước đi qua thuận lợi bắt lấy con ngựa nhỏ kia, sau đó quay đầu bày ra vẻ mặt vui vẻ: “Tiểu thư đừng tức giận, con ngựa con này còn cần phải dạy dỗ.”

Thiếu nữ hạ mắt nhìn vết bùn dính trên người con ngựa con, là chỗ mới bị Triệu Vạn quất roi, nàng ta lập tức giận lên: “Là ai quất nó!”

Lưu đại gia và Lưu đại nương đứng ở một bên không dám đi qua, Triệu Vạn cả người bùn đất tức giận tới mức giậm chân, nhưng cũng biết mình không thể chọc vào người ta, hai mắt đỏ lên cúi đầu giải thích: “Lúc con ngựa này chạy tới đây không biết là của phủ tướng quân, nó... nó đá ngã bàn ghế, thiếu chút nữa đạp trúng ta, làm cả người ta đầy bùn...”

“Thiếu chút nữa?” Thiếu nữ áo đỏ ngồi ở trên lưng ngựa, chỉ cười khẩy một tiếng: “Cho dù thật sự đạp trúng ngươi thì sao, còn dám quất ngựa của ta, ta thấy ngươi chán sống rồi đấy!”

Nàng ta ngoan độc quất một roi qua, Triệu Vạn hét lên một tiếng, sợ tới mức che mắt vô thức ngửa ra sau.

Phủ Thuận Thiên tướng quân là do Hoàng đế ngự tứ, để ban thưởng Triệu thị lập được chinh Triệu mà xây nên.

Nghe đồn sau khi thành thân ông ta chỉ có một nữ, được nuông chiều từ bé, ngang ngược tùy hứng, thích nhất là mặc y phục màu đỏ.

Cũng chính lúc này, A Mộc kịp thời vươn tay ra, nàng một tay vịn chặt Triệu Vạn xém ngửa ra sau đẩy ra phía sau mình, một tay bắt được roi ngựa của thiếu nữ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio