Trong thi đấu bi a pool bi, ai đưa bi số vào lỗ trước thì người đó dành chiến thắng.
Anh đã thắng, một cơ dọn bàn.
Trong bi a, đánh lần lượt trong vòng một cơ, không bị hụt viên bi nào và tiếp tục đánh trong lượt của mình, hay đánh một cú đưa tất cả bi vào lỗ, hoặc đưa bi số vào lỗ đều dùng từ "một cơ".
Cô nhìn bóng lưng Lâm Diệc Dương không rời mắt, thấy anh lại lấy lơ bôi lên đầu cây cơ.
Nếu không sử dụng lối đánh đôn bi, mà đang trong thi đấu chính thức, thì mỗi một cú đưa cơ đều vô cùng quan trọng, sau mỗi cú đánh đều phải bôi lơ lên đầu gậy, một là để tâm trạng mình bình tĩnh lại, hai là để chuẩn bị cho lần đánh tiếp theo.
Nhưng ván đấu hôm nay khác hẳn, giống một màn trình diễn thì đúng hơn.
"Các vị, bây giờ vẫn còn kịp đấy." Lần này không phải Lâm Diệc Dương chào mời, mà là Berry đang vui vẻ cười nói: "Chúng ta vẫn có thể cược thêm, tổng cộng có mười lăm ván.
Các vị không nên bỏ lỡ."
Mọi người đều phá lên cười, sôi nổi thêm tiền cược.
Ván đầu tiên, Lâm Diệc Dương đã chinh phục tất cả những người xa lạ ở đây, bao gồm cả nhà vô địch khu vực.
Có lẽ trước đây, anh ta liên tiếp giành chức vô địch ở khu vực cũng như trong phòng bi a này, nhưng đêm nay e rằng sẽ là một cuộc chiến rất cam go.
...
"Anh ta giống dân nhà nghề thật đấy." Tô Vi khẽ thốt lên.
Lâm Diệc Dương càng chơi càng nhanh, chọc cú nào bi rơi xuống lỗ cú đó, không hề xảy ra bất cứ sai sót nào.
Cô hoàn toàn không thấy anh dừng lại một giây nào, cũng chẳng thấy anh ngắm đánh cho chuẩn, chỉ có bi lần lượt lăn xuống lỗ và anh liên tiếp đổi vị trí.
Đây là lần đầu tiên Ân Quả được tận mắt chứng kiến một người hoàn toàn chỉ sử dụng lối đánh đôn bi ở khoảng cách gần như vậy, vô cùng khâm phục và đã mắt, thật không thể tin nổi.
Ván thứ mười, trước ánh mắt chăm chú của mọi người, bi số lăn xuống lỗ.
Lâm Diệc Dương đứng thẳng dậy.
Còn chưa đánh hết mười lăm ván, anh đã giành thắng cược trận đấu đêm nay.
Cuộc so tài kết thúc hoàn mỹ.
Nhà vô địch khu vực ngồi trên ghế nghỉ, thấy Lâm Diệc Dương đánh xong ván cuối cùng bèn đứng dậy, chìa tay phải ra với anh, nở nụ cười vô cùng vui vẻ.
Anh ta rất hân hoan khi gặp được đối thủ xứng tầm, thua cũng tâm phục khẩu phục, tất nhiên không có bất cứ một lời oán thán nào.
"Rất vinh hạnh." Lâm Diệc Dương cầm gậy bằng một tay, nhanh nhẹn bắt tay đối phương.
Người đó vỗ mạnh vào cánh tay anh, "Chàng trai, nói thật với tôi đi, giải Mỹ mở rộng năm nay có tên cậu không? Cậu chắc chắn đã đăng ký rồi nhỉ?"
Lâm Diệc Dương mỉm cười lắc đầu, trả gậy bi a về vị trí cũ.
Không giống những cơ thủ chuyên nghiệp khác, dù cược một ván với số tiền lớn như thế, anh cũng không mang gậy của mình tới, chỉ dùng gậy chung của phòng bi a.
Ông chủ phòng bi a cười tủm tỉm đưa cho anh một chiếc khăn kèm theo một cốc nước ấm, đây là thứ ban nãy Lâm Diệc Dương yêu cầu trước khi bắt đầu ván cuối, anh rất khát.
Lâm Diệc Dương uống hớp nhỏ cho nhuận họng.
Mấy người Mỹ đứng bên cạnh anh cũng đang cúi đầu uống nước, xem ra trận đấu vừa rồi tốn khá nhiều sức lực, họ đều thiếu nước trầm trọng.
Uống hết non nửa cốc nước anh mới thấy đỡ khát.
Anh ngẩng lên, dường như lúc này mới nhìn thấy Ân Quả, ánh mắt không rời khỏi cô, sau đó bỗng mỉm cười, "Hi."
Ân Quả vốn định chờ Lâm Diệc Dương uống nước xong mới bước tới chào hỏi, nào ngờ anh lại giành trước, làm cô rơi ở thế bị động.
"Hi." Ân Quả huơ nhẹ tay phải.
Vì quá tập trung theo dõi trận đấu, phải im lặng hồi lâu nên giọng cô hơi khàn khàn.
Cô bất giác hắng giọng một cái.
"Các cậu quen nhau à?" Tô Vi ngạc nhiên hỏi Ân Quả.
"Hai người là bạn ư?" Cùng lúc đó, nhà vô địch khu vực cũng hỏi Lâm Diệc Dương.
"Mới quen không lâu." Anh đặt cốc nước lên ghế nghỉ, nghiêm túc nhìn cô, nói với mấy người đang hóng chuyện bằng tiếng Anh: "Thật ra tôi rất hy vọng cô ấy coi mình là bạn."
"Tất nhiên rồi." Trước ánh mắt sáng rực của mọi người, Ân Quả nói bằng giọng điệu rất chân thành và thái độ cực kỳ nghiêm túc, không khác gì nhận lỗi khi làm chuyện xấu: "Chúng ta vẫn luôn là bạn mà."
Lâm Diệc Dương bật cười trước thái độ thành khẩn của cô, chuyển sang nói tiếng Trung: "Đùa cô thôi, đừng coi là thật."
Ân Quả thở hắt ra, cũng dùng tiếng Trung đáp lại: "Mới đầu tôi còn tưởng mình nhận nhầm."
Lâm Diệc Dương nhoẻn miệng cười, không nói gì thêm.
Có điều xem ra tâm trạng anh khá tối, anh nhanh chóng lấy một mẩu giấy nhớ trong túi quần ra đưa cho nhà vô địch khu vực, bảo với anh ta rằng đây là số tài khoản của bạn anh, tiền thua cược cứ chuyển vào đây là được.
Nhà vô địch khu vực vui vẻ nhận lấy, cười ha hả tỏ ý mình sẽ tiết kiệm tiền, đợi hôm nào lại cược một ván với Lâm Diệc Dương.
"Chắc không có lần sau nữa đâu." Anh đáp.
Anh ta tưởng Lâm Diệc Dương nói đùa, bèn vỗ vai anh, "Bất cứ lúc nào nơi này cũng chào đón cậu."
Đám đông nhanh chóng giải tán, ai về bàn người nấy, nhờ ván đấu tuyệt vời của Lâm Diệc Dương mà mọi người chơi càng thêm hào hứng.
Không bao lâu sau, cả phòng bi a đã bắt đầu sôi nổi bước vào cuộc so tài tối nay.
Chỉ có chỗ mấy người họ là yên tĩnh.
Ân Quả giới thiệu Tô Vi với Lâm Diệc Dương: "Đây là Tô Vi, cô ấy đến đây cùng tôi."
Anh gật đầu rồi đưa một tờ tiền mặt cho nhân viên phục vụ, khẽ dặn dò gì đó.
Không bao lâu sau nhân viên phục vụ bưng hai ly nước giải khát tới, anh đưa cho Ân Quả và Tô Vi.
Tô Vi gật đầu rồi nói cảm ơn, sau đó bị Berry kéo đi chơi một ván.
Chỉ còn lại mình Ân Quả ngồi ở đây.
Cô cắn ống hút, ngồi trên ghế nghỉ kê sát tường cạnh bàn bi a của anh, hai chân gác lên thanh ngang dưới ghế, quan sát ván bi a ở bàn bên cạnh.
Chợt nhận ra xung quanh Lâm Diệc Dương không có ai, cô bèn ngoảnh lại nhoẻn miệng cười với anh.
Lâm Diệc Dương tựa người vào bàn bi a, tay nghịch viên bi trắng.
Đây là lần đầu tiên hai người ở riêng với nhau mà không có Mạnh Hiểu Thiên.
Lát sau, anh đặt viên bi trắng trong tay xuống lằn bóng, "Sao cô lại chạy đến tận nơi xa xôi như thế này vậy?"
Anh biết vị trí khách sạn mà cô ở, đương nhiên cũng biết chỗ đó cách xa nơi này thế nào.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
.
Đi Về Phía Chân Trời
.
Trùng Sinh Để Gặp Người
.
Chiều Hư
.
Hoa Cát Đằng
=====================================
"Là Berry, người ban nãy nói chuyện với anh đấy, anh ấy dẫn tôi tới đây, tôi nghe nói tối nay ở đây sẽ tụ tập rất nhiều tuyển thủ tham gia giải đấu nên tới xem thử." Ân Quả ngẫm nghĩ rồi giải thích thêm: "Tôi đăng ký tham gia giải Mỹ mở rộng."
Lâm Diệc Dương gật đầu.
Thật ra anh biết điều này.
Từ hôm đầu tiên gặp nhau ở quán bar, khi nhìn thấy túi đụng cơ bi a được đặt trên ba cái vali ở góc tường, Lâm Diệc Dương đã biết chị em họ tới đây để tham gia giải đấu mở rộng.
Trong thời tiết mưa tuyết khắc nghiệt mà lại mang theo một cây cơ bi a được đặt làm riêng thì chỉ có lý do ấy thôi.
Có điều khi đó anh tưởng túi đựng cơ là của cậu em.
Bầu không khí lại chìm vào tĩnh lặng.
Trong lòng Ân Quả có rất nhiều thắc mắc, nhưng hai người lại không quá thân thiết, cô vẫn không quen trò chuyện như một người bạn với anh, nên đành kiềm chế lại.
Lâm Diệc Dương lấy từng viên bi đã rơi xuống lưới ra, đặt chúng lên bàn rồi xếp thành hình thoi.
Cô tưởng anh định chơi thêm ván nữa, nào ngờ anh chỉ xế gọn gàng lại, sau đó cầm áo phao lên, "Cô bạn đó ở cùng khách sạn với cô à?"
Anh liếc mắt chỉ Tô Vi.
Ở đằng xa, bên chiếc bàn bi a kê sát cửa, Tô Vi đang khom người nhắm vào viên bi mình định đánh.
"Không ở cùng một nơi, nhưng cách nhau không xa lắm." Cô cũng đã nghĩ tới chuyện phải về khách sạn, "Có điều tối nay cô ấy ngủ lại nhà bạn trai ở Flushing, chắc tôi phải về một mình."
Lâm Diệc Dương mặc áo phao, kéo khoá lên, "Để tôi đưa cô về."
Đưa mình về ư?
"Anh tiện đường à?"
Có lẽ không đâu, buổi tối hôm gặp nhau lần đầu tiên, lúc gọi taxi, rõ ràng lái xe đã nói nếu anh đưa chị em Ân Quả về khách sạn trước rồi mới đến quận Queens thì phải đi rất lòng vòng.
"Tôi là đàn ông, về muộn một chút cũng không sao."
Lâm Diệc Dương nhìn đồng hồ treo tường, "Nhưng cô thì khác."
Đã khá muộn rồi.
Bạn thân cũng từng nghiêm túc cảnh cáo cô rằng, ở New York này, trừ khi cô sống ở Manhattan, nếu không con gái con đứa đừng bao giờ đi một mình ngoài đường vào ban đêm.
Vì biết ngày nào Ân Quả cũng ở lại phòng bi a tập luyện đến tối mịt nên cô ấy còn bắt Mạnh Hiểu Thiên tới đón Ân Quả về khách sạn.
Nhưng chỗ này cách khách sạn khá xa, lẽ nào lại để anh đi đường vòng đưa cô về trước ư?
Nhận quá nhiều sự giúp đỡ của anh hình như cũng không hay cho lắm
"Sợ tôi bán cô đi hả?" Lâm Diệc Dương trêu cô.
"Không, không phải." Ân Quả lắc đầu, "Tôi không muốn làm phiền anh mãi thế."
"Việc nên làm mà." Anh nói: "Tôi là đàn ông con trai, nên chịu trách nhiệm đưa phụ nữ về nhà an toàn."
Lâm Diệc Dương không cho cô cơ hội nghĩ nhiều, anh chỉ tay vào áo khoác và ba lô của Ân Quả trên ghế nghỉ bên cạnh, ý bảo cô mặc vào, còn mình giúp cô xách túi cơ đi tới quầy lễ tân để thanh toán.
Quy tắc cũ, ai thắng thì người đó trả tiền thuê bàn bi a.
Ân Quả không kịp suy nghĩ nhiều, đành chào tạm biệt Tô Vi, mặc áo khoác lông vũ vào, xách ba lô lên rồi đuổi theo Lâm Diệc Dương đang đẩy cửa bước ra ngoài.
Thời gian chưa đầy mười lăm ván, vậy mà bên ngoài tuyết đã rơi.
"Để tôi gọi xe, anh chờ một lát nhé." Ân Quả lấy điện thoại trong túi áo ra.
"Đến đây lâu như vậy rồi mà vẫn còn gọi taxi ư? Sao không đi tàu điện ngầm?"
"Năm ngoái đến đây, tôi ngồi nhầm chuyến mấy lần nên không dám đi bừa nữa." Cô cũng buồn lắm chứ.
Lối vào ga tàu điện ngầm ở ngay trước cửa khách sạn, đáng lý ra không cần lúc nào cũng gọi taxi.
Nhưng cứ nghĩ đến tàu điện ngầm là cô bị ám ảnh tâm lý.
Tàu điện ngầm ở đây đã có lịch sử hơn trăm năm, rất nhiều toa đã cũ kỹ lỗi thời.
Ân Quả không sợ bẩn, mà sợ trong toa tàu không có màn hình điện tử, hơn nữa tên trạm dừng tiếp theo đều được thông báo bằng tiếng Anh, nên cả quãng đường cô phải nghe kỹ từng cái tên.
Điều tồi tệ nhất là, toa tàu quá cũ kỹ nên loa báo trạm dừng thường bị hỏng.
Một khi không có loa nhắc nhở, Ân Quả sẽ biến thành kẻ ngốc.
Cô cũng từng lên phải hai toa tàu liên tiếp không có màn hình điện tử, cũng không có loa báo trạm dừng, lại còn chạy với tốc độ kinh hoàng, qua bốn trạm không dừng, có cảm giác không khác gì ngồi phải xe dù bị mang bán đi cả...
Giữa những bông tuyết bay lãng đãng khắp trời, Lâm Diệc Dương nở nụ cười.
Anh đè điện thoại của Ân Quả lại, chỉ vào mũ cô, "Đội mũ lên đi, chúng ta phải đi qua ba ngã tư, tầm mười lăm phút nữa mới đến ga tàu điện ngầm.
Đi theo tôi nhé, không lạc được đâu."
Ân Quả đội mũ lên, đi sát theo anh, trời rét buốt, cô không dám bỏ tay ra khỏi túi áo.
Đôi bốt của cô không ngừng tạo ra những dấu chân mới trên nền tuyết, theo sau bước chân của Lâm Diệc Dương.
Anh đang xem tình hình tàu điện ngầm, vừa cúi đầu liền thấy đôi bốt nhỏ đang cố rảo bước, trông có vẻ khá chật vật.
Lâm Diệc Dương quen đi nhanh rồi, chưa từng đi chậm lại vì ai.
Song tối nay anh rất ga lăng giảm tốc độ lại.
Anh bước chậm lại, Ân Quả thở phào nhẹ nhõm.
Cô hà hơi thở ra một làn khói trắng, lẵng lẽ đi theo anh suốt năm phút.
Cứ im lặng mãi cũng thấy ngại, phải tìm chuyện tìm đấy để nói thôi.
"Anh hay cá cược lắm à?" Cô chủ động bắt chuyện.
"Cũng bình thường."
"Lần nào cũng cá số tiền lớn vậy ư? Hay bên này thường cá cược với số tiền lớn như thế?" Lúc vừa nghe thấy con số, cô giật mình, không ngờ số tiền cược ở đây lại lớn đến thế.
Lâm Diệc Dương lắc đầu, "Một người bạn của tôi cá cược bi a với người khác, lỡ cược nhiều quá nên không dám đến, nên nhờ tôi giúp suốt nửa tháng nay."
Anh dừng chân, họ đã đi được một lúc, đến giao lộ rồi, trước mắt là đèn đỏ, phải đợi đèn xanh.
Thấy Ân Quả không nói gì, anh bèn cúi xuống nhìn cô, "Sao không hỏi nữa?"
"Tôi đang nghĩ, người đó là bạn thân của anh à?"
Chạy từ Washington đến Flushing, New York, chắc hẳn đó phải là một người bạn rất quan trọng.
Lâm Diệc Dương lắc đầu, "Tôi muốn mời người ta ăn cơm, nhưng không có tiền."
Phát hiện đèn giao thông đã chuyển sang màu xanh, anh kéo cô xuống vạch kẻ sang đường, còn mình đi phía bên phải, "Coi như là một điều kiện trao đổi đi."
Hoá ra là thế, Ân Quả vừa đi sang đường vừa ngẫm nghĩ, anh thích mời cơm người khác thật đấy..