Nhiệt độ bên ngoài còn thấp hơn cả lúc cô đến, Ân Quả nghĩ dự báo thời tiết không sai chút nào, chắc chắn sẽ có tuyết rơi.
"Tối nay em đã chuẩn bị sẵn lẩu ở nhà, anh ăn cùng bọn em nhé." Cô đi theo Lâm Diệc Dương vào căn hộ.
Anh gật đầu đồng ý.
"Thật ra em có một cô bạn học cùng trường với anh..." Ân Quả nói tiếp: "Cô ấy đang làm ở trung tâm tư vấn pháp luật tình nguyện."
"Em họ em từng nhắc đến." Lâm Diệc Dương đáp.
Ừm được rồi, anh lại tự đưa câu chuyện vào ngõ cụt đấy nhé, không phải tại em đâu.
Cô vốn nghĩ trong nhà có hai kẻ lắm mồm là Mạnh Hiểu Thiên và Ngô Ngụy sẽ làm dịu bầu không khí hơn.
Nào ngờ về đến căn hộ, đèn đóm tắt ngúm, cả căn phòng tối om om.
Có thể nhìn thấy nồi nước lẩu Ân Quả chế biến sẵn trước khi đi và thức ăn chưa cắt rửa ở trên bàn.
Mọi người đâu rồi? Trước khi cô đi họ vẫn ở nhà hết mà.
Nhân lúc Lâm Diệc Dương bật đèn, cô lấy cớ đi rửa tay vào nhà vệ sinh nhắn tin hỏi Mạnh Hiểu Thiên đang ở đâu.
Thiên Thiên: "Chiều nay anh Ngụy mua được vé nhạc kịch Broadway nên dẫn em đi xem rồi."
Tiểu Quả: "Chẳng phải em đã xem đến mấy lần rồi à?"
Thiên Thiên: "Em đã xem hết đâu, vừa hay em chưa xem phần này, hơn nữa còn có người đi cùng, tốt biết bao.
Lần nào em cũng đi một mình, chị cứ ăn cơm đi nhé."
May mà Lâm Diệc Dương ở đây, bằng không cô mất công chuẩn bị cả đống đồ ăn.
Cô ủ rũ đặt điện thoại xuống, "Hai người họ không có nhà, anh còn muốn ăn không?"
Lâm Diệc Dương điềm nhiên gật đầu, "Ăn chứ."
Dứt lời, anh xắn tay áo lên, vặn vòi nước rửa sạch mấy cái đĩa bẩn Ngô Ngụy vứt trong bồn.
Ân Quả bất ngờ phát hiện trên cánh tay phải của anh có hình xăm.
Lần trước ở Flushing anh mặc áo dài tay nên không để lộ ra.
Đẹp quá.
Lâm Diệc Dương nhận ra cô đang nhìn mình, anh vẩy đĩa cho ráo nước rồi cầm khăn, vừa lau khô đĩa vừa quay lại nhìn cô.
Lúc này Ân Quả mới phát hiện mình đang làm gì, vội vàng quay người đi, "Vậy em đi chuẩn bị."
Hôm nay cô làm sao vậy, cứ mải mê nhìn người ta mãi thôi.
Rửa rau xong, Ân Quả thái ra từng đĩa, không có thịt, cô đành thay bằng xúc xích.
Nồi lẩu đã được cắm điện, nước dùng sôi sùng sục.
Lâm Diệc Dương ngồi tàu đến đây, cả đường bụi bặm, người nhớ nháp, anh bèn đi tắm rửa.
Đây là nơi trú chân của anh mỗi khi đến New York nên thường trữ sẵn mấy bộ quần áo thể thao.
Thay xong quần áo, Lâm Diệc Dương bước tới sau lưng Ân Quả.
Mặc bộ đồ này, trông anh có vẻ gầy gò, khuôn mặt cũng trắng trẻo, không khác gì một sinh viên chăm ngoan cả.
Lâm Diệc Dương đoán chắc hẳn Ân Quả đã nhìn thấy hình xăm trên cánh tay mình.
Thật ra hình xăm này không hầm hố, cũng chẳng to lắm, phần lớn đều nằm phía trong cánh tay, song đối với mấy cô gái...!có lẽ nó khá quái dị.
Vì vậy, dù tay áo dài che kín cả tay không thoải mái lắm, nhưng anh cố gắng không xắn nó lên.
Lâm Diệc Dương ngồi xuống bên phải cô.
Sau một giây im lặng, hai người đồng thời lên tiếng:
"Anh muốn ăn gì trước?"
"Muốn uống nước ngọt không?"
"..."
"Chọn thứ em thích ăn đi." Anh đáp.
"Rượu đi." Cô cũng nói.
Hai người khựng lại, rồi bỗng nhiên bật cười.
Nụ cười ấy đã hoá giải bầu không khí ngượng ngùng đang bao trùm giữa họ.
"Để anh đi lấy, em cho đồ nhúng vào đi." Anh đi lấy chai rượu, mở nắp rót đầy cốc của mình.
Lâm Diệc Dương để miệng chai sát mép cốc thuỷ tinh của Ân Quả, hỏi ý kiến: "Em uống bao nhiêu?"
"Anh cứ rót đầy đi." Cô trả lời: "Tửu lượng của em khá lắm, hơn nữa lần đầu tiên em được Golden Break cũng là khi say đấy."
Một thuật ngữ trong môn bi a pool bi, cơ thủ giành chiến thắng khi đưa bi số vào lỗ trong một cú đánh hợp lệ.
Lâm Diệc Dương bật cười.
Lần đầu tiên có người nói trước mặt anh: Tửu lượng của em khá lắm.
Chất lỏng màu lúa mạch được rót đầy vào cốc của cô.
Nhưng Ân Quả để tâm đến người đang rót rượu hơn.
Lúc anh cười rạng rỡ trông đẹp thật đấy.
Hơn nữa khác hẳn với lúc anh không cười, cứ như hai người hoàn toàn khác nhau vậy.
Khi không cười, anh vẫn đẹp trai nhưng lại rất lạnh lùng xa cách, tạo cảm giác hờ hững và coi thường người khác.
Nhưng lúc nở nụ cười, anh giống như anh trai hàng xóm vậy, có hàng dài các em gái đuổi theo sau.
Tối hôm ấy, hai người cùng nhau ăn lẩu.
Nước vừa sôi là thả đồ nhúng vào, thức ăn chín rồi mà họ cứ nhường nhau mãi.
Sau khi ăn no, Ân Quả chống cằm nhìn anh nói chuyện.
Vì uống mấy hớp rượu nên thỉnh thoảng cô líu lưỡi mấy câu, lúng búng trong miệng nghe không rõ lắm.
Lâm Diệc Dương lắc lắc chiếc cốc thuỷ tinh nhìn cô chăm chú, chốc chốc lại ngửa đầu lên uống cạn cốc rượu.
Cô nàng vừa tự khen mình tửu lượng khá lắm, thế mà chưa hết một chai đã say đến líu lưỡi rồi.
Còn anh vẫn tỉnh táo như thường, mặc dù dưới chân đã có ít nhất sáu cái chai rỗng.
Quá nửa bữa, bên ngoài cửa sổ bỗng nổi gió lớn, cành cây bị gió thổi xào xạc.
Tuyết lại rơi rồi.
"Sao họ vẫn chưa về vậy? Liệu tàu điện ngầm có ngừng hoạt động không nhỉ?" Cô hơi lo lắng.
Ngược lại Lâm Diệc Dương cũng không mấy bận tâm, "Hai thằng con trai chứ có phải con gái đâu, qua đêm ở đâu cũng được mà."
Cũng đúng.
Thức ăn trong nồi đã bị vớt ra gần hết.
Ngồi thêm lát nữa hay đứng dậy thu dọn bát đũa nhỉ?
Ân Quả bất giác nhìn Lâm Diệc Dương, giữa làn hơi nước mờ ảo, anh như quay trở về tối hôm ấy, nhìn cô bằng đôi mắt đen tuyền.
Tối hôm đó là lần đầu tiên Ân Quả nhìn thẳng vào một chàng trai ở khoảng cách gần đến vậy, giây phút ấy cô hơi sợ sệt, chỉ vì muốn đoán anh là người nước nào.
Lâm Diệc Dương nhấc nửa chai rượu đặt dưới sàn nhà lên, giơ cổ chai về phía cô thay cho câu hỏi "Em muốn uống nữa không".
"Em không uống nữa, anh uống hết đi." Ân Quả đứng dậy, xếp đĩa thành một chồng, có vẻ chuẩn bị dọn dẹp.
"Để đó đi." Anh nói: "Anh vẫn chưa ăn xong."
Anh muốn tự mình thu dọn nên đành phải tìm cái cớ đấy.
Nhưng quả thật trong nồi lẩu đã không còn gì nữa, anh cầm đôi đũa khoắng mấy cái tượng trưng.
Ân Quả nghĩ: Hay là anh vẫn chưa ăn no nhưng ngại nói ra chăng? Lần sau phải chuẩn bị nhiều thức ăn hơn mới được.
Đêm hôm ấy, tuyết phủ trắng cả thành phố.
Ngô Ngụy và Mạnh Hiểu Thiên trú tạm trong một quán bar, không về nhà.
New York vào tháng Ba rét buốt như vùng Đông Bắc Trung Quốc tháng Mười hai vậy.
Ấy thế mà hệ thống sưởi ấm trong nhà nóng đến đáng sợ, còn nóng hơn cả khách sạn.
Ân Quả ngủ đến nửa đêm thì cảm thấy bí bách khó chịu, cổ họng khô không khốc, bèn bò dậy uống cốc nước đặt ở tủ đầu giường, sau đó định đi vào nhà vệ sinh.
Vốn tưởng Lâm Diệc Dương đã ngủ rồi, nào ngờ mở cửa ra thì thấy anh đang ngồi một mình trong phòng khách.
Vì bên ngoài không bật đèn nên chỉ có ánh sáng hắt ra từ laptop của anh, lập tức làm cô chú ý.
"Anh vẫn chưa ngủ à?" Ân Quả ngạc nhiên.
Lâm Diệc Dương gập laptop lại, "Màn hình sáng quá à?"
Giờ thì hay rồi, cả căn phòng tối đen như mực.
"Không, không phải thế.
Em định vào nhà vệ sinh thôi." Ân Quả dò dẫm bước về phía trước.
Hôm nay là ngày đầu tiên cô tới đây nên vẫn chưa quen cấu trúc ngôi nhà lắm, Ân Quả đang cố nhớ lại xem vị trí công tắc ở chỗ nào.
Một tiếng "tách" khẽ vang lên, cả căn phòng sáng trưng, Lâm Diệc Dương đã bật đèn giúp cô.
Bấy giờ cô mới nhận ra anh đã thay một bộ quần áo khác.
Có lẽ vì quá nóng nên Lâm Diệc Dương cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc quần đùi thể thao và áo phông cộc tay, nhờ vậy mà để lộ hình xăm tối nay anh cố ý che đi.
Thấy cô lại nhìn chằm chằm vào cánh tay mình, Lâm Diệc Dương bèn với lấy chiếc áo khoác để trên sô pha, nhanh chóng mặc vào.
Nhân lúc này, Ân Quả chạy vào nhà vệ sinh.
Cô soi mình trong gương, nhìn thật lôi thôi lếch thếch.
Trước khi ngủ, Ân Quả đã xoã hết tóc ra, vì quá nóng nên cô cứ trằn trọc trở mình mãi trên giường, mái tóc xoăn dài đến eo rối bù vương trên vai.
Thảo nào hiếm khi con trai và con gái thuê chung nhà với nhau, ban nãy khi chạy qua anh vào nhà vệ sinh, cô thật sự rất xấu hổ.
May mà Ân Quả mặc quần áo thể thao, chứ không mặc váy ngủ.
Cô ủ rũ làm mặt xấu với chiếc gương, thôi cứ rửa mặt trước đã.
Lúc bước ra, Lâm Diệc Dương đã cất laptop, dây sạc cũng được quấn lại gọn gàng, hình như anh sắp về phòng ngủ.
Ân Quả vẫy tay, khẽ nói "Chúc ngủ ngon", sau đó chạy nhanh vào phòng mình như một cơn gió.
Cửa phòng đóng vào, song một giây sau cô lại mở cửa thò đầu ra, "Anh cứ gõ chữ tiếp đi, không ảnh hưởng gì đến em đâu.
Thật ra em cũng không ngủ được nên muốn chơi một lúc."
Lâm Diệc Dương nhìn cánh cửa được đóng lại lần nữa, khẽ thở hắt ra, giơ tay lên xoa gáy.
Do ngồi một chỗ quá lâu nên cả người anh nhức mỏi.
Anh bất giác nhìn cánh cửa kia thêm lần nữa..