Tô Việt theo lời nằm xuống bên cạnh La Mân, La Mân gắt gao đưa hắn ôm vào trong ngực, cằm để trên tóc hắn, nhẹ nhàng hít vào mùi thơm cơ thể nhàn nhạt như có như không trên người Tô Việt, mệt nhọc một đêm, La Mân chỉ cảm thấy toàn thân rã rời, mí mắt không mở nổi, lập tức chìm vào trong mộng đẹp.
La Mân ngủ thẳng đến ba giờ chiều mới tỉnh lại, mơ mơ màng màng nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, định thần một chút rồi xoay người đứng lên, lúc này mới phát giác người vốn nên nằm bên cạnh hắn đã không thấy.
La Mân rất nhanh vọt vào tắm rửa, lúc chạy đến bệnh viện chỉ thấy Tô Việt đã hiển nhiên ở trong này, trên bàn bày ra cháo cùng hai phần thức ăn sáng, La Mân trong lòng nóng lên, ánh mắt nhìn Tô Việt càng phát ra ôn nhu, Tô Việt mỉm cười, thu thập xong cà mèn, quay sang mẹ La Mân nói “Dì quay về nghỉ ngơi một chút đi, La Mân đến đây rồi.”
Mẹ La Mân mặt đầy tiều tụy, cảm kích nhìn Tô Việt “Hảo hài tử, cám ơn ngươi đã giúp Tiểu Mân chúng ta nhiều như vậy.”
Tô Việt cười cười “Dì đừng nói vậy mà, bình thường La Mân đối ta cũng thực chiếu cố, hiện tại nhà dì có việc, ta cũng giúp không được gì nhiều, việc nhỏ ấy dì cũng đừng cùng ta so đo.”
Mẹ La Mân vui mừng nhìn Tô Việt, lại nhìn qua La Mân “Tiểu Mân, ta thấy ngươi mấy năm này mới có một người bạn chân chính như vậy, được rồi, ngươi ở chỗ này đi, ta đi về trước, buổi tối sẽ qua đến.”
La Mân nhìn theo mẹ mình ra cửa, mắt thấy cha đang ngủ, không khỏi tiến lên, ôm thật chặt Tô Việt hung hăng ở trên mặt hắn hôn một cái “Những cái này là do ngươi làm sao? Cám ơn nhé.”
Tô Việt bất ngờ bị hắn làm cho hết hồn, vội vàng đẩy hắn ra “Nơi này là bệnh viện, ngươi, chú ý một chút.”
La Mân cười buông ra hắn.
“Chú vừa rồi tỉnh trong chốc lát, cái gì đều không muốn ăn, dì cũng ăn không vô, nếu không, ngươi ăn đi. Bằng không để đến tối sẽ hư mất.” Tô Việt đem cháo đưa tới trong tay La Mân.
La Mân lúc này mới kinh giác, chính mình đã muốn một ngày cũng chưa ăn cái gì, bụng sôi lên ùng ục, không khỏi nâng lên cà mèn, lang thôn hổ yết ăn hết.
Cha La Mân ba ngày sau đã có thể mở miệng nói chuyện đòi ăn này nọ, chỉ cần Tô Việt có thời gian rảnh, hắn nhất định đi bệnh viện trợ giúp La Mân cùng nhau chiếu cố cha hắn, giúp hắn trở mình xoay người, rửa mặt, đối với chuyện này, La Mân cảm kích thêm cảm động, trong lòng càng thương hắn hơn.
Hôm nay, Tô Việt buổi chiều tan tầm, đang chuẩn bị rời đi, chủ nhiệm nhờ người gọi hắn lên văn phòng.
“Chủ nhiệm, ngài tìm ta?” Tô Việt đứng ở cửa, trên mặt có chút nghi hoặc.
Chủ nhiệm ngẩng đầu thấy hắn đã đến đây, không khỏi cười nói “Là Tiểu Tô a, mau vào, ngồi xuống đây.” Hắn chỉ vào cái ghế trống ở bàn đối diện, cười bảo Tô Việt ngồi xuống.
Tô Việt có chút không tự nhiên ngồi đối diện với hắn, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
“Gần đây ngươi có liên lạc với mẹ ngươi không?” Chủ nhiệm uống ngụm trà, nói một cách chậm chạp.
“Không có.” Tô Việt thực rõ ràng.
“Vậy à, gần đây ngươi có việc gì
bận rộn lắm sao? Mỗi ngày đều thấy ngươi vội vội vàng vàng.” Chủ nhiệm cúi đầu, dùng bút viết trên giấy cái gì đó.
“Một người bạn trong nhà có chuyện, cần giúp hỗ trợ mà thôi.” Tô Việt cẩn thận trả lời, đoán không ra hôm nay lão nhân này gọi mình đến đây tột cùng là có ý gì.
“Là như thế này a.” Chủ nhiệm buông bút, cười cười “Cũng không có chuyện gì, mẹ ngươi trước khi đi có nhờ ta chiếu cố nhiều đến ngươi, ta và ba ngươi cũng là quen biết đã lâu, cho dù nói như thế nào, đều nên đối với ngươi quan tâm nhiều hơn chút, về sau cuộc sống nếu gặp chuyện gì cần ta hỗ trợ, cứ việc nói, đừng ngại ngùng gì hết nhé.”
“Cám ơn chủ nhiệm.” Tô Việt nhìn thoáng qua đồng hồ điện tử trên tường.
Chủ nhiệm đứng lên, nhấc bình thủy rót một ít nước vào cái chén, lời nói thấm thía “Gần đây có người hướng ta phản ánh, nói ngươi một thời gian ngắn này cùng tên tiểu tử thích đánh nhau kia rất thân thiết. Tuy rằng việc kết giao bạn bè là tự do cá nhân của ngươi, nhưng ta phải nhắc nhở ngươi một chút, Tiểu Tô a, ngươi còn rất trẻ tuổi, trong mối quan hệ với người khác, không thể tùy tùy tiện tiện nhận thức, xã hội hiện tại thực loạn, nếu không nghĩ kỹ có thể rước lấy phiền toái rất lớn.”
Thấy Tô Việt cúi đầu, không lên tiếng, chủ nhiệm vừa cười cười “Cũng đến giờ tan tầm rồi ha? Về nghỉ ngơi sớm một chút đi, lời nói của ta, ngươi hảo hảo suy nghĩ một chút nhé.”
Tô Việt đứng lên, thần sắc bình tĩnh nói “Chủ nhiệm, đa tạ sự quan tâm của ngươi, ta đi trước.”
Chủ nhiệm nhìn bóng dáng hắn đơn bạc, trong lòng khẽ thở dài một cái.
Tô Việt đi ra khỏi văn phòng chủ nhiệm, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, vừa rồi, lúc lão nhân nhắc tới La Mân, tim của hắn đập phi thường mau, may mắn, hắn chỉ nói là mình chú ý kết giao bạn bè, cũng không có nói cái gì khác.
Tô Việt là một người không giống người khác, chỉ cần là hắn nhận thức chuyện đó đúng, người khác khuyên can thế nào cũng không tạo nên tác dụng gì, cho nên, hắn chỉ là ở mặt ngoài nghe một chút, xoay người lại đi bệnh viện.
Tô Việt còn chưa vào phòng bệnh, chợt nghe đến bên trong truyền đến tiếng cười trầm thấp, mới vừa đẩy cánh cửa, gặp ngay một cô gái xinh đẹp đang ngồi ở trước giường bệnh, giúp cha La Mân cắt móng tay, cha La Mân hơi hơi từ từ nhắm hai mắt, giả vờ ngủ.
Mà Tiểu Hà nhiều ngày không thấy chính ở đàng kia mặt mày hớn hở đang nói gì đó, còn La Mân đang dựa vào tường một trận cười mắng.
“Việt ca, vài ngày không gặp, càng đẹp trai hơn a.” Tiểu Hà ba hoa, gặp Tô Việt đến đây hắn không khỏi cười hỉ hả với Tô Việt.
Nghe thế, cha La Mân hơi hơi mở mắt ra, nhìn thoáng qua Tô Việt lại nhắm mắt.
Tô Việt hướng bên trong đi đến, cười cười “Náo nhiệt như thế, các ngươi đang nói cái gì mà vui vậy, nói cho ta nghe đi.”
La Mân vẻ mặt lại không hiểu sao có chút bối rối, chỉ thấy hắn hướng tiểu Hà dùng sức trong nháy mắt một cái, một mặt che dấu nói “Nào có cái gì chê cười chứ, đang cùng Tiểu Hà mấy người này nói bậy bạ cho vui mà thôi.”
Tiểu Hà lại không hiểu ý tứ của hắn, nhiều chuyện nói “Ta chính là chê cười Mân ca mà, lúc theo đuổi chị dâu, da mặt dầy kinh khủng luôn, cái chiêu gì cũng sử dụng hết, lúc này mới một hai tháng không gặp, miệng nói không nên lời, ngươi là chưa thấy bộ dáng hắn nhìn chị dâu, ngẩn ngơ nửa ngày cũng không có phản ứng gì, ngốc đi nha.”
“Tiểu Hà, nói bậy cái gì chứ.” La Mân một trận kinh hãi, chỉ thấy Tô Việt đột nhiên đem tầm mắt dời lại đây, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc cùng không tin.
“La Mân, ngươi thật giỏi.” Tô Việt nhẹ nhàng cười, đưa tay đặt cà mèn lên bàn.
La Mân nghe được trong lổ tai câu này “ngươi thật giỏi”, sợ đến nỗi sắc mặt đều thay đổi, hắn biết ý tứ Tô Việt nói cũng không phải những chữ trên, không khỏi vừa vội lại hoảng, nhất thời không khống chế được tiến lên bắt lấy cánh tay của hắn, “Tô Việt, ngươi hãy nghe ta nói.”
Tô Việt cười nhìn về phía hắn, nụ cười kia càng làm cho La Mân kinh tâm động phách, thầm hận chính mình không có sớm hướng hắn nói thẳng thắn chuyện mình còn có một người bạn gái như vậy.
“Như thế nào, muốn mời ta ăn cơm? Cũng không cần kích động như vậy đâu.” Tô Việt mỉm cười, tránh sự kiềm chế của hắn, “Quen biết ngươi lâu như vậy, cũng chưa nghe ngươi nói, còn có một cô bạn gái xinh đẹp như vậy, ngươi cũng thật có phúc đó chứ.”
“A Mân, đây là người bạn ngươi mới quen sao? Nói chuyện cũng thật thú vị.” Cô gái kia cười nhìn về phía La Mân, ngôn ngữ biểu hiện nàng cùng La Mân trong lúc đó vô cùng thân thiết.
“Ta gọi là Tô Việt, kiểm phiếu ở nhà ga.” Tô Việt chuyển hướng sang nàng, trong lòng hơi thắt lại, này thật đúng là chuyện đáng cười nhất trong lịch sử, cư nhiên ở trong bệnh viện cùng chạm mặt với bạn gái của tình nhân mình.
Hắn sắc mặt bình tĩnh nhìn từng người đứng trong phòng, cùng ba La Mân nằm trên giường, chậm rãi mở miệng “Mấy tháng hè này chúng ta có cuộc tổng kiểm tra an toàn nên gần đây có điều hơi bận, chắc không thể thường xuyên đến bệnh viện nữa, trong cà mèn này là cháo, buổi tối đừng quên khi chú đói bụng cho hắn ăn, ta còn có việc, đi trước một bước, các ngươi cứ vui vẻ đi nha.”
Nói xong, mỉm cười gật đầu chào ba La Mân trên giường bệnh, lập tức đi ra ngoài.
“Tô Việt.” La Mân bất đắc dĩ nhìn hắn đi ra phòng bệnh, ba ánh mắt còn lại chằm chằm vào hắn, hắn vô luận như thế nào cũng không thể thất thố đuổi theo Tô Việt.
Tô Việt lúc đầu là đi từ từ, nhưng rồi sau lại không khỏi chạy nhanh, chỉ cảm thấy lòng đầy ngập lửa giận, La Mân, ngươi này đúng là một tên lường gạt, kẻ đại lừa đảo, thật sự là hỗn đản, hỗn đản.