Khi La Mân về đến nhà, cha hắn đang ngồi trên ghế sa lon ở đại sảnh khách sạn hút thuốc, sắc mặt tối sầm cùng mệt mỏi chưa bao giờ có, gặp đứa con giống như kẻ trộm bảy giờ sáng mới mò về nhà, không có kinh ngạc chút nào, La Mân có chút khẩn trương nhìn cha, cha hắn thản nhiên nói “Đi theo ta.” Đứng lên, đem điếu thuốc nghiền nát trên mặt đất.
La Mân máy móc đi phía sau theo cha mình, biết ông muốn nói cái gì, hắn đã lựa chọn rồi, thế nào cũng phải đối mặt sự thật không phải sao?
Đây là một gian phòng trống ở tầng cao nhất của khách sạn, sạch sẽ mà nhỏ hẹp, cha hắn ý bảo con mình ngồi ở trên ghế sa lon, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào hắn, “Ta muốn ngươi giải thích cho ba một chút, vì cái gì hiện tại mới trở về.”
La Mân chỉ cảm thấy cổ họng mình khô rang, giọng nói khàn khàn không lưu loát “Ba ba, ta không thể cùng Tô Việt tách ra.”
“Cái gì gọi là không thể tách ra?” ánh mắt cha La Mân sắc bén như dao muốn cắt vào trên người con mình “Các ngươi là hai đứa con trai, ngươi có hiểu hay không? Hai người con trai làm sao có thể cùng một chỗ? Đầu óc ngươi có phải bị nước tràn vào hết rồi hay không? Hay là bị thằng nhóc kia cho uống thuốc gì, làm sao lại trở thành cái dạng này? Vô tình vô nghĩa, Tiểu Mân, này không phải là ngươi.”
“Ba, con biết ba có thể không hiểu, nhưng là chúng con là thật tâm yêu nhau, con xin ba, không nên ép con cùng Tiểu Lệ kết hôn, con căn bản là không thương nàng.”
Cha La Mân cười lạnh “Không thương nó, vậy sao nó lại có cốt nhục của ngươi? Không thương nó, lúc trước ngươi vì cái gì muốn đi trêu chọc người ta?”
Ánh mắt La Mân nhìn về phía cha mình tràn ngập cầu xin “Nàng hãm hại con, con căn bản là không biết chuyện gì xảy ra?”
Cha hắn trở nên nổi giận thực sự, một bạt tai tát tới trên mặt đứa con “Hỗn đản, dám làm không dám nhận, ngươi không phải đàn ông mà, ngươi dám nói đứa con trong bụng Tiểu Lệ trong bụng không là của ngươi? Vì một tên Tô Việt, ngươi xem xem, ngươi đều biến thành bộ dáng gì nữa, ta thật không rõ, ngươi bày đặt không thích một cô gái tốt, lại đi thích một người con trai như vậy, ngươi nói ngươi là không phải biến thái à? Nói cho ngươi biết, ta còn sống một ngày, ta tuyệt đối không cho phép trong nhà của chúng ta phát sinh tiếng xấu như vậy, ngươi nghe kỹ cho ta, ngươi cùng tên Tô Việt kia căn bản là không có khả năng, ta cũng sẽ không bao giờ đồng ý cho các ngươi cùng một chỗ. Nếu ngươi là con La Ái Quốc ta, phải nghe lời ta, ngoan ngoãn tránh xa người hạ lưu xấu xa đó, nếu không, đừng trách ta không tiếp nhận đứa con trai này.”
La Mân che mặt, “Đằng” vụt đứng lên, không chút nào sợ hãi trừng mắt cha mình “Tô Việt không hạ lưu, chúng ta yêu nhau cũng không làm hại người khác, tại sao lại muốn chia cách chúng ta, ba, cho dù ba có nói cái gì đi nữa, con cũng sẽ không cùng hắn tách ra.”
Cha La Mân giận dữ, túm lấy cái chổi quất liên tục lên người đứa con, La Mân không né cũng không đưa tay đỡ, liền như vậy để mặc cha mình hung hăng đánh, cho đến hắn mệt lả, không có một chút khí lực, suy sụp ngã vào trên ghế sa lon vẫn còn thở hổn hển.
“La Ái Quốc, ta liều mạng với ngươi, ngươi dựa vào cái gì đánh con ta?” Mẹ La Mân nghe tiếng đi lên, gặp đứa con bị chồng mình đánh đập mình đầy thương tích, nhào lên ôm lấy đứa con, kêu to lên.
“Đây là đứa con ngoan mà ngươi tốn công dạy dỗ đó, tự ngươi hỏi hắn đi, hắn đến tột cùng đã làm chuyện gì?” Cha La mân oán hận nhìn vợ liếc mắt một cái.
La mẫu khóc mắng “Cho dù nó có làm chuyện gì đi nữa, ta cũng không cho phép ngươi đánh hắn như vậy, ngươi dựa vào cái gì mà quản con ta? Ngươi cũng có trách nhiệm cùng nghĩa vụ làm cha sao?”
Cha La Mân giận dữ phản cười “Được, được, ta không xứng làm cha người ta, như vậy ta hỏi ngươi, vậy ngươi làm mẹ nó như thế nào? Con của ngươi thích một thằng con trai đó, ngươi có biết hay không? Mặt mũi La gia đều bị hắn làm cho mất hết, ngươi có biết hay không, con của ngươi sẽ lấy một thằng con trai về cho ngươi, lợi hại chưa.”
Sắc mặt mẹ hắn nháy mắt trở nên trắng bệch, phẫn nộ bổ nhào vào trên người chồng mình vừa đánh vừa mắng “La Ái Quốc, ngươi nói bậy, Tiểu Mân mới không có làm những chuyện loạn thất bát tao như vậy, ngươi vì cái gì phải xỉ vả con mình như vậy, ngươi còn là người sao? Ta liều mạng với ngươi.”
Hai người qua lại như vậy, chỉ nghe La Mân bất đắc dĩ quát to một tiếng “Đều dừng tay.” Gặp mẫu thân kinh ngạc nhìn qua, La Mân cười khổ một chữ một chữ chậm rãi nói “Đúng vậy, mẹ, ba nói đúng đó, người con thích là Tô Việt, con muốn cùng hắn cùng một chỗ.”
Mẹ hắn ánh mắt trừng thật lớn, sắc mặt tái nhợt không thấy một tia huyết sắc, chỉ thấy bà run rẩy đưa tay chỉ hướng đứa con “Ngươi, ngươi, ngươi nói cái gì?”
La Mân mạnh bước về phía trước từng bước, lớn tiếng hướng về phía cha mẹ nói “Con nói, những gì ba nói đều là thật sự, con yêu Tô Việt, con muốn cùng hắn cùng một chỗ.”
“Ba” một tiếng thanh thúy, La Mân chấn kinh, mẹ hắn cũng bị làm cho sợ hãi, chỉ thấy mẹ hắn vẻ mặt không tin nhìn bàn tay của mình, lẩm bẩm nói “Ngươi, ngươi như thế nào có thể như vậy, ngươi thật sự là điên rồi, điên rồi.”
La Mân hơi hơi nhắm mắt, “Bùm” một tiếng, quỳ gối trước mặt cha mẹ, đau đớn vạn phần nói “Ba mẹ, con không thể không có Tô Việt, thật sự, cho dù ba mẹ nhìn con thế nào, con cũng sẽ không rời đi hắn, xin ba mẹ tác thành cho con.”
“Tác thành cho ngươi? Tác thành cho ngươi cái gì? Trời ơi, các ngươi là hai đứa con trai, ông trời ơi, số ta là gì chứ?” Mẹ La Mân bị sự thật do chính miệng con mình nói ra lập tức đánh bại, tinh thần hoàn toàn sụp đổ, chồng mình phản bội, đứa con hoang đàng, khiến cho bà chịu không nổi nữa hét rầm lên, “La Ái Quốc, ngươi cùng con của ngươi đều là kẻ điên, La gia các ngươi mọi người là kẻ điên.” Nói xong, bà nhanh chóng lui về phía sau, đúng lúc này, chỉ nghe La Ái Quốc cùng đứa con đồng thời kêu lên “Mẹ nó ơi.” “Mẹ “, mẹ La Mân từ trên thang lầu giẫm lên khoảng không, lăn đi xuống.
“Mẹ, mẹ.” La Mân trẻ khỏe hơn so với ba mình, chạy cũng mau hơn, chỉ thấy hắn kinh hồn bạc vía quỳ gối nơi góc thang lầu, đem mẹ mình khóe miệng chảy ra máu tươi ôm vào trong ngực, khóc kêu lên.
“Mẹ đứa nhỏ?” La Ái Quốc lúc này cũng chạy xuống dưới, chỉ thấy vợ sắc mặt xám trắng, thân thể cứng ngắc bị đứa con ôm vào trong ngực, hấp hối.
“Còn không mau gọi ″. Cha La Mân phẫn nộ hướng về phía đứa con quát “Mẹ ngươi nếu có cái gì không hay xảy ra, ta chết cũng sẽ không tha thứ ngươi.”
La Mân bối rối chạy vội xuống lầu, vọt tới trước tiền sảnh gọi điện thoại.
Đợi cho cấp cứu xe tới rồi, khi mẹ hắn được nâng lên xe, cha hắn cự tuyệt yêu cầu được đi theo của đứa con “Tiểu Mân, ngươi nghe cho rõ đây, mẹ ngươi cùng ta, với thằng Tô Việt kia, ngươi chỉ có thể lựa chọn một bên, nếu ngươi xác định ngươi cùng với cái thằng kia ở cùng nhau, như vậy từ ngày mai trở đi, chúng ta coi như không có đứa con trai này, ngươi cũng đừng đến bệnh viện gặp mẹ ngươi, chúng ta sẽ coi như không sinh ra ngươi.”
Từng lời nói của cha hắn giống như đại chuỳ thật mạnh đánh vào tim La Mân, hắn nhìn xe cấp cứu đi xa, hắn chậm rãi ngồi xuống trên mặt đất vòng tay ôm chặt lấy đầu, khóc rống thất thanh, vì cái gì, vì cái gì ông trời lại đối ta tàn nhẫn như thế, vì cái gì, ba mẹ không thể chấp nhận Tô Việt? Một bên là cha mẹ sinh ra nuôi mình lớn khôn, một bên là người yêu tình thâm nghĩa
trọng, ta nên làm cái gì bây giờ?
Tô Việt hôm nay là trực ca sáng, bảy giờ rưỡi liền nhận ca, cũng là đồng dạng vô hồn, lúc kiểm phiếu đến cũng không nhìn là có người hay không, hành khách cuối cùng đều đã đi nửa ngày rồi, hắn vẫn còn hướng về phía khoảng không hô thanh “Phiếu.”
Trương Tỷ thật sự có chút nhìn không được, gọi hắn một tiếng “Tiểu Tô a, ngươi hôm nay làm sao vậy?”
Tô Việt lúc này mới phát giác, trên sân ga trống không, chẳng còn có một người, không khỏi có chút xấu hổ “A? Không có gì, có thể ngày hôm qua không nghỉ ngơi tốt.”
Trương Tỷ có chút không đành lòng nói “Nếu không, ngươi quay về đi nghỉ ngơi một lát? Ta nhờ người khác thay ngươi trong chốc lát?”
Tô Việt mỏi mệt lắc đầu “Không cần.”
Hai người khóa xong cửa sắt, trở lại văn phòng nghỉ ngơi, đúng lúc này, chỉ thấy một nhân viên vừa tới thay ca gào to chạy tiến vào “Các ngươi có biết gì không? Khách sạn sau trạm ga trước cửa vây quanh thật nhiều người, nghe nói có người đã xảy ra chuyện.”
Tô Việt vụt đứng lên, cầm chặt tay hắn “Nhà ai? Khách sạn nhà ai?”
“Chính là khách sạn nhà Ái Quốc kia a, ta mới vừa chạy xe tới, đã thấy vây quanh rất nhiều người, bởi vì tới giờ làm, cũng chưa kịp xem.” Người nhân viên có chút kỳ quái nhìn Tô Việt rồi mặt đột nhiên biến sắc “Như thế nào, ngươi quen biết ai nơi đó sao?”
Tô Việt hoảng hốt loạn nhảy dựng lên, hắn thật nhanh buông tay người nọ ra, chỉ kịp đối Trương Tỷ nói một câu “Giúp ta một chút, ta lập tức trở về.” Người đã sớm chạy mất không thấy thân ảnh.
Khi hắn đuổi tới cửa khách sạn nhà La Mân, xe cứu thương đã rời đi rồi, người vây xem đã sớm tan, chỉ thấy La Mân lẻ loi ngồi trên mặt đất ôm đầu khóc.
Tim Tô Việt lập tức như muốn đông cứng lại, hắn đưa tay muốn chạm vào tóc La Mân, đúng lúc này, như cảm nhận được sự có mặt của hắn La Mân ngẩng lên đôi mắt sưng đỏ, đây là lần đầu tiên Tô Việt nhìn thấy hắn khóc, yếu ớt cùng đau đớn như thế.
“Tô Việt, đó là mẹ ta, ta đã nói cho họ biết chuyện của chúng ta.”
Tức khắc, tim Tô Việt lập tức bị lạnh cùng nóng hai loại cảm giác xen kẽ, nóng là cảm động, bởi vì La Mân yêu mình thật sự như vậy, hắn không có lừa gạt mình, ở trước mặt cha mẹ, mình và kia, hắn chọn chính mình. Mà lạnh còn lại là tuyệt vọng, La Mân có thể không cần người đàn bà kia, sẽ không thể không cần cha mẹ của chính mình, hiện tại thực rõ ràng, cha mẹ La Mân căn bản là sẽ không chấp nhận mình, nhất là sau khi phát sinh sự tình thê thảm như thế.
“La Mân, ngươi yêu ta sao?” Tô Việt si ngốc nhìn La Mân.
La Mân nhắm mắt lại, nước mắt chảy dài tren mặt “Yêu, rất yêu.”
Tô Việt chua xót cười cười “Ta cũng yêu ngươi, nếu, ngươi có chuyện gì muốn làm liền đi làm đi, hiện tại, ngươi không còn nợ ta gì nữa, chúng ta đã thanh toán xong hết rồi.”