“Tiểu Việt, ta nhất định sẽ đòi lại công bằng cho ngươi.” La Mân hôn lên đỉnh đầu Tô Việt, trịnh trọng lập nhiều lời thề.
La Mân không có nơi nào để đi, mang theo Tô Việt thuê một căn phòng nhỏ ở tại thành đông. Hôm nay trong nhà có người đến thăm, đối bọn họ mà nói một chút cũng không xa lạ đó là chủ nhiệm Tô Việt, hắn mang đến vài cái thùng thật to, vẻ mặt xấu hổ bị La Mân ngăn ở cửa, không cho vào trong.
“Hắn bị các ngươi sa thải rồi, ngươi còn tới nơi này làm cái gì?” La Mân lãnh nghiêm mặt.
Chủ nhiệm cười khổ mà nói “Như vậy, đây là đồ mà Tô Việt còn để lại ký túc xá, ta giúp hắn thu thập, đưa tới cho các ngươi. Ngươi xem xem có thiếu gì hay không.”
La Mân cười lạnh “Để ở đằng kia đi, ngài có thể trở về được rồi, chúng ta chùa nhỏ chứa không nổi tôn đại phật như ngài đây.”
Chủ nhiệm xấu hổ sờ sờ cái mũi, mất tự nhiên nói “Quyết định sa thải Tô Việt là do nhà ga quyết định cũng không phải do cá nhân ta, chuyện này cũng thật gây náo đông không nhỏ, hy vọng các ngươi có thể hiểu được” nói đến đây, kỳ thật rất khó vì hắn là một người lơn tuổi, thật sự không rõ, vì cái gì hai con trai có thể muốn làm đến cùng đi, tuy rằng không rõ ràng lắm, cũng không nghĩ ra, trong lòng thực không được tự nhiên, nhưng mà, trực giác nói cho hắn biết, Tô Việt là một người tốt, lại gặp đả kích như vậy, cho nên hắn vẫn là đem đồ đạc mà Tô Việt trong lúc vội vàng không có thu thập, tự mình đưa tới.
La Mân kỳ thật cũng hiểu được, ông lão này có thể coi như là người tốt nhất hiện giờ đối Tô Việt trong toàn bộ thành nhỏ, hắn cũng là bởi vì trong lòng quả thật tức giận, mới phát giận với người này, mắt thấy ông ấy một chút cũng không tức giận, không khỏi sắc
mặt hơi hơi dịu đi “Cám ơn nhiều, đặt ở cửa đi, về sau, ngài vẫn là cách chúng ta xa một chút, để tránh mang tiếng không hay ho.”
Hắn nhìn theo ông lão đi rồi, lúc này mới đem đồ vật này nọ đều đem vào trong phòng.
Một khung ảnh bằng gỗ nho nhỏ từ trong thùng rơi xuống, La Mân nhặt lên vừa thấy, là ảnh chụp Tô Việt cùng mẹ khi hắn đến nơi mẹ hắn, trong lòng mơ hồ nổi lên một ý định.
La Mân đem khung ảnh nhẹ nhàng đặt trên đầu giường, bắt gặp ánh mắt Tô Việt sâu kín nhìn chằm chằm ảnh chụp kia, trong lòng hắn trở nên ẩn ẩn đau, đột nhiên có loại dự cảm, có lẽ mình và hắn gần nhau sẽ không kéo dài.
Chạng vạng, Tô Việt được La Mân ôm đặt ở nằm trên ghế trong sân, dựa vào lưng ghế nhìn trời chiều, La Mân nhẹ nhàng cắt móng tay cho hắn, giờ là mùa thu, trời có vẻ cao hơn, thỉnh thoảng một con cô nhạn bay qua.
“Ngươi biết không, gần đây ta thường suy nghĩ, nếu như có thể như vậy cùng ngươi gần nhau cả đời cũng là một loại hạnh phúc, ngươi nói chúng ta trước kia có phải hay không tự tìm phiền não, cứ sợ người khác biết chuyện của chúng ta, kỳ thật, người khác nhìn thế nào chúng ta lại có cái gì quan hệ, bây giờ nghĩ lại, cũng không gì hơn cái này, sớm biết rằng như vậy, chúng ta khi đó sợ bọn họ làm cái gì.”
Tô Việt không nói gì, chỉ nhìn trời.
La Mân ôn nhu ấp ủ hai tay hắn ở trong tay mình, nước mắt chực trào ra, mỉm cười nhẹ nhàng hôn lên tay Tô Việt “Tiểu Việt, ta thực hận chính mình, hận mình trên thế giới này vô dụng như vậy, nếu ta đủ mạnh, bọn họ ai dám động vào ngươi? Tiểu Việt, ta nhất định sẽ vì ngươi mà trở nên mạnh mẽ hơn, một ngày nào đó, ta sẽ khiến cho bọn họ đều phủ phục ở dưới chân của ngươi.”
Tô Việt sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, nhưng hắn rốt cục nhìn thoáng qua La Mân, chỉ cái nhìn này, đã muốn khiến cho hắn mừng rỡ như điên “Tiểu Việt, ngươi, ngươi nguyện ý cùng ta nói chuyện sao?”
Tô Việt nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, La Mân trái tim lại lần nữa lạnh buốt, không khỏi cười khổ “Thực xin lỗi, ta thật sự là không đáng tha thứ.” Hắn nửa quỳ ở bên người Tô Việt, tựa đầu đặt trên đầu gối Tô Việt, ôm thật chặt hai chân hắn.
Vào ban đêm, La Mân lăn qua lộn lại không thể ngủ, những đau đớn trong lòng cứ trỗi dậy mạnh mẽ, Tô Việt, Tô Việt đáng thương, ta muốn ta phải làm như thế nào mới có thể xóa bỏ tuyệt vọng trong lòng ngươi? Ngươi nói cho ta biết, để đổi lấy ngươi một khắc tươi cười cho dù hi sinh bản thân mình ta cũng cam nguyện.
Vài ngày sau, làm cho Tô Việt không nghĩ tới chính là, mẹ hắn Lưu Vũ Mai ngàn dặm xa xôi từ ngoài tỉnh đến thăm, bên cạnh còn có Trần Trung. Sau khi họ nhận được điện thoại của La Mân, cơ hồ là vừa để điện thoại xuống Lưu Vũ Mai lập tức liền đi đến nơi Tô Việt, mắt vừa nhìn thấy Tô Việt thật sự là chấn động, ngắn ngủn nửa tháng không đến gặp đứa con, Tô Việt đã tiều tụy đến như thế, càng làm cho nàng cảm thấy được đáng sợ chính là, tinh thần Tô Việt tiêu cực, trạng thái suy sút, nàng vô luận như thế nào đều thật không ngờ tình trạng thảm hại như vậy.
Nàng khiếp sợ vô cùng, bắt đầu truy vấn La Mân nguyên nhân, La Mân cười khổ nói: “Dì à, dì không cần phải hỏi nữa, toàn bộ là bởi vì ta, ta thực xin lỗi Tiểu Việt, dì muốn đánh cứ đánh ta đây.”
Tô Việt gặp được mẹ, rốt cục cảm xúc trên mặt có biến hóa, hắn đầu tiên là kinh ngạc, lấy chăn trùm kín người, nhất định không cho mẹ nhìn thấy mặt mình.
“Tiểu Việt, là mẹ đây, con làm sao vậy, có chuyện gì nói với mẹ a.” Lưu Vũ Mai gấp đến độ nước mắt rơi như mưa, dù nàng gọi to như thế nào, Tô Việt cũng không đem chăn từ đầu trên xả xuống dưới, toàn thân trùm kín.
“Hắn làm sao vậy?” Lưu Vũ Mai nước mắt không ngừng tuôn, chất vấn La Mân.
La Mân đi lên phía trước, ôm lấy Tô Việt đang nghiêm kín không kẽ hở, nghẹn ngào nói “Tiểu Việt, ngươi đừng như vậy, dì Lưu sẽ không khinh thường ngươi đâu, người là mẹ ngươi, ngươi đừng như vậy, ngươi như vậy bà sẽ rất lo lắng đó, Tiểu Việt.”
Lưu Vũ Mai chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, bối rối không chịu nổi, kỳ thật lúc mới vừa xuống xe nàng có đi tìm chủ nhiệm, chính là lão nhân kia nói rất mịt mờ, làm mình không hiểu ra sao. Chính là nàng như thế nào cũng không tưởng tượng được, nhưng hôm nay thấy bộ dáng này của đứa con, không khỏi trở nên kinh hãi “Tiểu Việt, có chuyện gì nói mẹ nghe đi, vô luận chuyện gì mẹ cũng sẽ không trách con.”
Thật lâu sau, dưới chăn rốt cục truyền đến tiếng khóc nghẹn ngào, La Mân mờ mịt nói “Dì Lưu a, ta thực xin lỗi dì, đều là bởi vì ta, tiểu Việt mới bị người ta thương tổn, thực xin lỗi.”
Lưu mẫu rốt cục nghiệm chứng phỏng đoán của mình, hai mắt trừng lớn, tay che kín miệng mình, không để cho mình đau khóc thành tiếng, này thật là đáng sợ, con của mình cư nhiên bị người ta cường bạo giống như nữ nhân, người mẹ nào cho dù kiên cường cách mấy cũng chịu không nổi đả kích lớn như vậy.
Trần Trung cũng rất hoảng sợ còn không quên đỡ lấy Lưu Vũ Mai lung lay sắp đổ, hắn giận dữ nói: “Người đó là ai, ta đi làm thịt hắn, không thể để cho hắn không duyên cớ khi dễ tiểu Việt chúng ta.”
La Mân sắc mặt trắng bệch, trong ánh mắt phảng phất có ngọn lửa thiêu đốt, “Đây là chuyện của ta, ta tự nhiên sẽ thanh toán, chú à, các ngươi cũng không cần nhúng tay vào.” Hắn chậm rãi đứng lên, cầu xin nói “Dì, ta điện thoại cho dì, chính là nghĩ muốn kính nhờ dì, tiểu Việt không thích hợp với cuộc sống tại đây nữa, tinh thần hắn chịu không nổi, người chung quanh lời ra tiếng vào đều có thể làm chết đuối hắn, ta nghĩ dì mang tiểu Việt đến chỗ của dì, thứ nhất hảo hảo điều dưỡng thân thể hắn, thứ hai thay đổi môi trường xung quanh, hắn có thể một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới.”
Lưu Vũ Mai cắn răng nói “Ngươi không nói, ta cũng sẽ đem hắn mang đi, nó đã mất hết hy vọng vào mọi thứ, lần trước, ta muốn giữ hắn lại như thế nào đều không được, lẽ ra không nên để hắn trở về, nếu không trở lại, cũng sẽ không có việc này.” Nàng nhớ lại vừa muốn khóc nhưng vẫn đè nén.
“Đều tại ta, nếu không phải ta, hắn có lẽ sẽ không quay trở lại đây.” La Mân cười khổ nói “Hắn biết ta đang đợi hắn, không nghĩ tới, vẫn là ta hại hắn.”
Lưu Vũ Mai lại chấn động “Ngươi là nói, các ngươi?”
La Mân cười khổ nói “Chuyện cho tới bây giờ, ta cũng không gạt mọi người nữa, đúng vậy, chúng ta yêu nhau.”
Lưu Vũ Mai hơi hơi nhắm mắt lại, không biết mình có thể tiếp nhận sự thật làm cho mình vạn phần kinh sợ, con của mình cư nhiên còn là một người đồng tính luyến ái, thật sự là nghiệp chướng a. Nước mắt chảy càng nhiều hơn.
“Ta nhất định phải mang Tiểu Việt rời đi nơi này, vĩnh viễn cũng không để cho hắn trở về.” Trong một căn phòng trống khác, Lưu Vũ Mai khóc đối Trần Trung nói “Con ta bị hủy hoại rồi, hoàn toàn bị hủy hoại, hắn không thể tiếp tục sống ở chỗ này. Thực không thể tin được, ta thật là một người mẹ vô trách nhiệm, ta hận chính mình, nếu không phải ta, Tiểu Việt, hắn sẽ không thay đổi thành cái dạng này, đều tại ta, đều tại ta.”
Trần Trung đem nàng nhẹ nhàng kéo vào trong ngực của mình “Đừng nói như vậy, đó cũng không phải lỗi của ngươi mà.”
Lưu Vũ Mai khóc lớn nói “Trách không được hắn hận ta, nguyên lai, hắn từ trước đã từng gặp tra tấn như vậy, ngươi nói, nếu ta không rời bỏ cha hắn và hắn, tiểu Việt của ta, đứa con đáng thương, như thế nào lại gặp đến chuyện như vậy?”
Trần Trung chỉ phải nhẹ giọng an ủi nàng, kỳ thật trong lòng cũng vô cùng khó chịu, thiếu niên thiện lương nhìn qua thật quật cường, chẳng lẽ thật sự bị tra tấn mà toàn bộ cuộc sống hủy hoại đi sao?
“Hãy nghe ta nói, ta có một người bạn công tác ở bệnh viện trong tỉnh thành chúng ta, nàng là một bác sĩ tâm lý rất có danh, ta nghĩ chúng ta đem tiểu Việt đến chỗ nàng hẳn là sẽ có cách trị liệu.”
Lưu Vũ Mai nâng lên ánh mắt rưng rưng “Thật sự có thể giúp hắn sao? Chỉ cần có thể giúp Tiểu Việt sống khỏe mạnh như lúc trước, bảo ta trả bất cứ giá nào cũng có thể.”
Bên này không đề cập tới Trần Trung cùng Lưu Vũ Mai đang bàn bạc chuyện mang Tiểu Việt đi, nói tới La Mân, giờ phút này đứng hút thuốc dưới tàng cây ở trong sân, thực xin lỗi, người yêu của ta, nếu ta không thể bảo hộ ngươi, giúp đỡ ngươi, như vậy, đem ngươi đưa đến nơi không gặp nguy hiểm, đó là việc duy nhất ta có thể làm.
Trong lòng hắn hiểu được, thật sự nếu không đem Tô Việt cất bước, không chừng ngày nào đó Tô Việt sẽ lại rơi vào trong tay Vương Tam, hắn biết hiện tại Vương Tam phái người chung quanh tìm kiếm mình, bởi vì Vương Tam biết, nếu hắn chưa trừ diệt La Mân, một ngày nào đó, La Mân sẽ giết hắn.