Tô Việt chậm rãi khoác lên người chiếc áo lông cừu màu vàng nhạt, La Mân ấn không chịu nổi tức giận, nắm chặt cánh tay hắn, nhìn chăm chú vào đôi mắt thâm sâu như đàm thủy của hắn “Tiểu Việt, ngươi nói như vậy là có ý gì?”
“A Mân, chúng ta đều là người trưởng thành rồi, ta nghĩ, mọi người không cần phải … Vì chuyện như vậy lại trói buộc lẫn nhau.” Tô Việt thản nhiên nói.
“Cái gì gọi là chuyện như vậy, chẳng lẽ chúng ta không phải bởi vì yêu nhau, cho nên mới cùng một chỗ sao?” La Mân đỏ mặt đứng lên.
Tô Việt chậm rãi rút tay mình ra, nâng lên ánh mắt nhìn về phía La Mân, trong ánh mắt không có một tia gợn sóng, ngữ khí dị thường bình thản “A Mân, ngươi cho rằng nhiều năm trôi qua như vậy, chúng ta còn có thể trở lại như trước được sao?”
Ngực La Mân giống như bị một cái búa tạ nên mạnh vào, cái loại cảm giác vừa đau đớn vừa khó chịu này hắn chưa bao giờ có, sắc mặt của hắn dần dần trờ nên tái nhợt, nhìn Tô Việt thật lâu sau, đột nhiên nở nụ cười, chính là nụ cười kia so với khóc còn khó coi hơn, “Đúng vậy a, chúng ta đều là người trưởng thành rồi, chuyện như vậy có thể cho là cái gì?”
Trong ánh mắt của hắn chậm rãi hiện lên thần sắc ôn nhu làm cho Tô Việt tim đập nhanh “Dạ dày của ngươi không tốt, bữa sáng là nhất định phải ăn uống đầy đủ, ngươi từ từ ăn, ta đi gọi xe taxi.” Nói xong, xoay người ra cửa phòng.
Tô Việt suy sụp ngồi ở trên giường, lập tức cảm thấy ngực mình khó chịu thở không được, không, không phải như vậy, vì cái gì, chính mình thương tổn hắn, không có một chút cảm giác khoái hoạt, ngược l
ại, nhìn thấy hắn khổ sở, so với hắn còn đau lòng hơn, chính là, ta làm sao có thể cùng ngươi tiếp tục ở chung? Mười năm trước là Triệu Tiểu Lệ cắt ngang chúng ta, mười năm sau là thê tử của ngươi cùng đứa con, ta làm như vậy, lại có cái gì không đúng? Ta làm đúng, nhưng vì cái gì trong lòng lại khó chịu như vậy.
La Mân ngồi ở trong xe, run rẩy đưa tay mở ra một gói thuốc lá, hắn đã cai thuốc trong nhiều năm, chính là hôm nay, trong lòng bị đè nén làm cho hắn rất muốn hút một điếu. Trong sương khói lượn lờ, La Mân sắc mặt khó coi, hắn thật không có nghĩ đến sau một đêm hai người triền miên như thế hôm sau Tô Việt cư nhiên lại nói như vậy với mình, Tiểu Việt, đây là ngươi trả thù ta sao? Trả thù ta lúc trước bỏ lại ngươi, chính là, ngươi cũng biết, hết thảy mọi chuyện ta làm đều là vì yêu ngươi a.
Trên đường quay về Cổ thành, bầu không khí trong xe có chút nặng nề, La Mân khóa mày phong, nghiêm túc mà trầm mặc lái xe. Tô Việt lại không nói chuyện, nghiêng người dựa vào ghế, nhìn ngoài cửa sổ phong cảnh lướt qua vùn vụt.
La Mân tùy tay mở radio, trên đài đang phát bái hát của Tiêu Á Hiên 《 người xa lạ quen thuộc nhất 》:
Anh còn nhớ không?
Nơi mặt biển tràn đầy ánh trăng ngoài cửa sổ
Anh còn nhớ không?
Chính là tình yêu đã để chúng ta thắp sáng đêm đen
Vậy vì sao sau đó chúng ta lại chỉ im lặng, không dựa bên nhau nữa
bầu trời sao đã từng trong sáng
dần dần bị bóng đen che lấp
Trái tim tổn thương ra đi
Trở về nơi hoang sơ nhất lúc xưa kia để chờ đợi
Vì quá cô đơn
Có phải cần tìm một người để lấp đầy trống trải trong lòng
Chúng ta đã trở thành
những người xa lạ quen thuộc nhất trên thế giới này
Sau này mỗi trắc trở trong cuộc sống
chỉ có thể tự mình đối mặt
Chỉ trách chúng ta đã yêu nhau quá nồng nhiệt, quá đậm sâu
Thế là đã tỉnh mộng, em đã mắc cạn, đã yên lặng, đã vẫy tay tạm biệt
mà vẫn không thể định thần lại được
Nếu chúng ta lúc xưa khi gặp nhau có thể
nén lại được sự xúc động trong tâm hồn mình
Có thể đêm nay em sẽ không để cho mình chìm đắm trong nỗi nhớ anh
Khi La Mân về tới Cổ thành, ánh mặt trời đã lên cao, ánh nắng ấm áp chiếu rọi qua suối phun trước cửa khách sạn, khiến cho bọt nước lấp lánh kim quang.
“Thực xin lỗi, ta còn có việc, ta không đưa ngươi lên được rồi, hảo hảo nghỉ ngơi nhé.” La Mân tận lực khống chế được ngữ điệu chính mình có vẻ tự nhiên.
“Cám ơn.” Tô Việt trước khi xuống xe, thực nghiêm túc đối La Mân nói “Thực xin lỗi, quấy rầy ngươi.” Xuống xe, vài bước đi lên bậc thang, đi vào đại sảnh.
La Mân hắc nghiêm mặt, cắn răng một cái, giận dữ đem xe phóng nhanh rời khỏi khách sạn.
Một giờ sau, trên lầu hai trong phòng tập thể hình, chỉ thấy người nào đó, đang hung hăng đấm liên tục vào bao cát treo giữa không trung để trút giận, từng mồ hôi trong suốt theo da thịt màu mật ong của hắn rơi xuống, rơi trên mặt đất suất thành mấy cánh hoa.
Bị mạnh mẽ kéo tới cùng tập, lão Mạch hữu khí vô lực tựa vào trên máy tập chạy bộ, hai mắt thất thần nhìn người kia không chỗ phát điên chỉ thở dài.
“Ta nói, ngươi tức giận có ích lợi gì a, ngươi không biết động não sao, bình thường thoạt nhìn là một người rất thông minh vậy, như thế nào tới thời điểm này, lại không nghĩ được gì vậy nè trời.”
“Ngươi nói, ta nên làm cái gì bây giờ, ta một khi gặp mặt hắn, liền toàn bộ rối loạn.” La Mân đem hết toàn lực tung ra một quyền cuối cùng, phiền não nói.
“Ngươi còn nói nữa, người yêu bé nhỏ của ngươi a, tính tình thật đúng là rất cố chấp.” Lão Mạch vuốt vuốt tóc, suy nghĩ nửa ngày “Ta nói, hai người các ngươi trong lúc đó có phải có cái gì hiểu lầm chưa cởi bỏ hay không a, nếu không, hắn vì cái gì đối ngươi như vậy a.”
La Mân thở dài “Đều là ta không tốt, hắn giận ta cũng đúng.”
Lão mạch đối chuyện của hắn nhiều ít cũng biết một chút, không khỏi thở dài “Lúc ngươi tránh đi hắn là vì muốn tốt cho hắn, nếu ta có một người như thế khăng khăng một mực yêu ta, ngay cả lao tù cũng vì ta mà ngồi, như vậy nếu phải chờ cả đời ta cũng chờ, thằng nhóc này đúng là không biết tốt xấu.”
La Mân lắc đầu “Đừng nói như vậy, ta thương hắn, cho nên làm những điều này là do tình nguyện, khi đó, không nghĩ tới còn có thể cùng hắn có cái gì nữa.”
Lão Mạch tiếc hận nói “Đúng là người rất si tình a” đốt nhiên đôi mắt hắn vụt sáng lên “Ah, chúng ta thử kích động hắn một chút thế nào?”
La Mân mờ mịt nhìn hắn “Kích động ai?”
“Còn có thể là ai, chính là người yêu rất mạnh miệng của ngươi á.” Lão Mạch quỷ quyệt cười nói.
La Mân cảnh giác vạn phần nhìn qua “Ngươi muốn làm cái gì?”
Lão Mạch cười ha ha đứng lên “Yên tâm, tuyệt đối không làm chuyện phạm pháp gì đâu, nhìn ngươi khẩn trương như vậy, chỉ là cho hắn một chút khuấy động nho nhỏ. Hắn không phải miệng nói rất cứng rắn sao? Ta thử nhìn xem, trong lòng hắn rốt cuộc có ngươi hay không, nếu còn có, ngươi cứ yên tâm dũng cảm mà tiến lên, theo đuổi hắn đến cùg, ca ca ở phía sau ủng hộ ngươi, nếu người ta tâm lí căn bản không cần, ” hắn mạnh mẽ vung tay “Thật là, cho dù hắn không cần, ngươi cũng cứ xông lên phía trước cho ta, không cần để ý hắn có chịu hay không.”
La Mân mặt đầy nghi hoặc nhìn hắn, không rõ người này trong bụng muốn làm trò gì.
Tô Việt trở lại khách sạn, căn bản ngủ không được, trằn trọc nhớ tới khoảng thời gian rất ngắn mình và La Mân ở chung, những lúc hai người thân mật trong ngày xưa như từng đoạn phim ngắn ùa về hiện lên trong đầu Tô Việt, hơi thở ấm áp của hắn phả vào mặt mình, môi hôn nóng rực, từng cử chỉ âu yếm dịu dàng, dây dưa không nỡ buông, làm sao có thể nói quên là quên được chứ?
Cuối cùng, hắn phiền muộn từ trên giường ngồi dậy, vén bức màn nhìn ra ngoài, trời chiều chạng vạng vô cùng xinh đẹp. Tô Việt tựa đầu trên tấm thủy tinh, nhìn phong cảnh kiều diễm này, trong lòng thì thào nói nhỏ, a Mân, ngươi biết không? Ngươi chắc không biết ta hối hận nhiều bao nhiêu đâu, hối hận vì đã nói vậy với ngươi, kỳ thật, đó cũng không phải lời thật lòng của ta.