Đây là nơi mà Hứa Trọng Đạo mỗi lần thi bạo phát tiết xong ghi lại mọi chuyện. Theo nhật kí đó có thể thấy được, bên trong không ít hơn người bị hại, tên, chiều cao, địa chỉ. Bất quá thường xuyên nhất xuất hiện một người, nhưng không có tên, chỉ dùng một chữ “D” thay thế, người này, liên tiếp được nhắc đến trong nhật ký của Hứa Trọng Đạo cho đến lúc hắn chết, cũng là người duy nhất không được kể lại kĩ càng. Từ chi tiết đó có thể thấy được, trong quá trình phạm tội Hứa Trọng Đạo, người này chính là kẻ đồng lõa với hắn.
“Hôm nay gọi điện thoại cho D, kêu hắn đưa cho ta vạn đồng, D bắt đầu không quá tình nguyện, chính là ta biết, hắn sợ cái gì, hắn sợ nhất ta nói ‘long trạch thủy khố’ nhắc tới bốn chữ này, D sẽ không lên tiếng.”
“D đem đứa bé kia đến khách sạn trước, sau đó gọi điện thoại cho ta. A, ngẫm lại sắp hưởng dụng bữa tiệc lớn, ta hứng thú lập tức muốn bắn ra.”
“Ta nắm tóc D, hắn định phản kháng ta, chính là rất nhanh hắn liền mất đi chống cự té ngã trên mặt đất, ta nhào tới, chúng ta tựa như hai con cá mắc cạn.”
Tô Việt khép lại cuốn sổ, cau mày, bên trong cũng không có đề cập chuyện mật thất, chính là, nếu không có mật thất, cái chìa khóa nho nhỏ này, lại dùng làm gì chứ?
La Mân từ nhà mẹ cấp bách trở về, liền nhìn thấy một hình ảnh như vậy, Tô Việt ngồi ở trước đèn bàn, chau mày suy nghĩ, trong tay là điếu thuốc sắp cháy hết.
Hắn chậm rãi đi qua, lấy điếu thuốc từ trong tay của hắn, đem thuốc dụi vào trong gạt tàn thuốc, sau đó từ phía sau ôm choàng qua vai hắn “Còn một tuần nữa sẽ mở phiên toà.”
Tô Việt thở dài “Ta biết.”
La Mân kỳ quái nói “Ngươi đã tìm được cuốn nhật kí, cái này đủ để chứng minh Hứa Trọng Đạo đồng tính luyến ái cập tính ngược chuyện thực, ngươi còn lo lắng chuyện gì?”
Tô Việt chậm rãi tựa vào trong ngực của hắn, hơi hơi nhắm hai mắt lại “A Mân, ta cảm thấy sợ hãi, người này may mắn là đã chết, nếu hắn không chết, còn có bao nhiêu người lọt vào tay hắn?”
La Mân ôm chặt lấy hắn “Đúng vậy a, hắn đã chết, có thể thấy được ông trời vẫn là có mắt.”
“Chính là, vì cái gì, trong lòng ta vẫn cảm thấy trĩu nặng chứ?” Tô Việt chậm rãi đem cuốn sổ khép lại.
La Mân nhẹ nhàng buông hắn ra, nhẹ nhàng xoa nắn bả vai hắn “Gần đây ngươi quá mệt mỏi, hơn nữa tinh thần luôn bị căng thẳng, câu lạc bộ của lão Mạch ngày mốt hoạt động ngoài trời, ta mang ngươi đi chơi nhé, sau đó chờ án kiện này kết thúc, chúng ta cùng đi du lịch.”
Tô Việt “Vâng” một tiếng, lần thứ hai dựa vào trong lòng ngực La Mân. La Mân nghiêng mặt qua, ôn nhu cùng hắn hôn môi, Tô Việt lại cảm giác được, mình nguyên lai là vô cùng ỷ lại người nam nhân này, hắn vòng tay qua cổ La Mân, làm cho nụ hôn sâu thêm.
Thật lâu sau sau, hai người mới tách ra, La Mân cười buông ra bờ vai của hắn “Ta pha cho ngươi ly cafe được không?”
Tô Việt ánh mắt mông lung, hơn nửa ngày mới bình tâm tỉnh trí “Hai viên đường.”
La Mân cười ở trên tóc hắn hôn một cái, xoay người đi pha cà phê.
Kỳ thật La Mân hôm nay tâm tình cũng không tốt, buổi tối khi về nhà, cha hắn lại nhắc đến việc phục hôn của mình và Giai Giai, La Mân cảm thấy một trận đau đầu, “Ba, chuyện của ta, bản thân ta hiểu rõ nhất.”
La Ái Quốc hừ lạnh một tiếng “Ngươi đều biết, ta xem ngươi căn bản là không rõ ràng lắm chính mình đang làm cái gì, ngươi xem ngươi gần đây, cũng không biết gấp gáp những thứ gì? Thật ít gặp ngươi?”
La Mân cắn môi, trong mắt toát ra sự phiền não, nếu như là lúc trước, khi hắn tuổi còn nhỏ, còn dám nhảy dựng lên cùng phụ thân tranh cãi ầm ĩ, hiện tại, tuổi ngày càng lớn, chính mình cũng làm cha, La Mân cơ hồ là rất ít cùng cha mẹ tranh luận nữa. Hắn mọi sự đều tận lực thuận theo ý cha mẹ, nhưng trong chuyện này, nói cái gì, La Mân cũng không thoái nhượng. Hắn vốn định tìm cơ hội thích hợp đem chuyện mình và Tô Việt, nhiều ít báo cho cha mẹ biết, chính là hiện tại, hắn biết, lúc này mà mình nói việc này nhất định là không thích hợp, đừng nói hai ông bà trong lòng đã không ủng hộ là mình là GAY, hơn nữa còn tìm cách làm cho mình cùng Giai Giai phục hôn.
Tư Việt cả đêm đều ầm ĩ, phải có cha đến ru ngủ mới bằng lòng ngủ, La Mân ôm lấy đứa con, vào phòng nhỏ của hắn.
“Ba ba, ta muốn ma ma về nhà.” Tư Việt chớp chớp mắt to, tội nghiệp nhìn La Mân, La Mân trong lòng khổ sở giống như bị đao cắt.
Hắn cúi đầu, hôn hôn lên trán đứa con, đem Tư Việt gắt gao ôm vào trong ngực, thanh âm khàn khàn “Thực xin lỗi, bảo bối, ba ba, hiện tại không thể cùng ma ma sống chung.”
Tư Việt ghé vào trong lòng, ngực ba ba, nói “Ba ba, ma ma lần trước nói, ba ba sắp tìm cho ta một ma ma mới, ta không muốn có ma ma mới ”
La Mân nhẹ nhàng đắp chăn cho đứa con, ôn nhu nói “Ba ba sẽ không tìm ma ma mới cho Tư Việt, Tư Việt chỉ có một ma ma.”
Tư Việt nhìn qua, biểu tình cái hiểu cái không “Ta biết rồi, ba ba không thể cùng ma ma sống chung, cho nên ma ma không thể ở cùng một chỗ với Tư Việt.” Tiếp theo hắn nở nụ cười “Chính là ba ba sẽ không tìm ma ma mới cho ta.”
Nhìn đứa con dần dần ngủ say, La Mân trong lòng khe khẽ thở dài, ai nói đứa nhỏ không hiểu chuyện, kỳ thật trong lòng của nó đều rõ ràng.
“Giờ này còn muốn đi?” Cha hắn có điểm không vui.
“Vâng.” La Mân cầm lấy áo khoát, tuy rằng trời nóng nực, nhưng buổi tối vẫn có chút gío.
“Đi đi, đi đi, lớn như vậy vẫn không có định tính, khi nào mới làm cho chúng ta yên tâm.” Cha La Mân lắc đầu, chậm rãi đi lên thang lầu.
La Mân lúc ra cửa, chỉ thấy mẹ hắn đứng ở bên cạnh, tựa hồ có chuyện gì muốn nói, chính là nhìn qua mình một cái, lại nuốt trở vào, thở dài, xoay người đi rồi.
“Đang nghĩ cái gì vậy, nhập thần như thế.” La Mân vừa pha cà phê vừa ngẩn người, chỉ thấy Tô Việt tẳm rửa sạch sẽ, tóc còn ẩm ướt đã đi tới.
Cà phê kỳ thật đã pha xong từ sớm, hương thơm tỏa bốn phía, chỉ là bởi vì La Mân không yên lòng, cho nên cũng không có chú ý tới.
Tô Việt thuận tay tắt ấm điện, La Mân xoay người, tay bưng hai ly cà phê, “Ta xong rồi, ngươi coi chừng nóng đó.”
Tiếp nhận ấm điện trong tay Tô Việt, chậm rãi đem cà phê tinh khiết và thơm rót vào cái ly
Tô Việt yên lặng ở phía sau nhìn động tác của hắn, chỉ cảm thấy chính mình đối người này yêu càng ngày càng đậm, tựa như cà phê này, thời gian càng lâu, cảm tình càng sâu sắc.
“A Mân.” Hắn chậm rãi từ phía sau ôm lấy thắt lưng người yêu “Ta có phải đang nằm mơ hay không?”
La Mân buông âm điện ra, xoay người lại ôm lấy hắn. Hắn ôm chặt đến độ muốn đem Tô Việt kắc sâu vào máu thịt của chính mình.
Thật lâu sau đó, La Mân mới buông ra hắn, khẽ mỉm cười, lấy ra một đường.
“Hai viên đường.”
Chỉ thấy trên mặt cà phê nổi lên một tia gợn sóng, rất nhanh, viên đường liền chìm vào cà phê.
Tình yêu có phải đôi khi cũng giống cà phê này hay không? Hơi hơi đắng, kỳ thật còn ẩn dấu ngọt ngào, hơn nữa theo thời gian trôi qua, cảm giác đăng đắng kia chung quy sẽ bị hương vị ngọt ngào che lấp.
Trong lúc bọn họ đang chìm đắm trong hạnh phúc ngọt ngào, có một người, lại cảm thấy nguy cơ càng lúc càng lớn. Hắn lao tâm tổn trí kiệt lực che dấu chân tướng tính hướng chủa hắn, dần dần sẽ bị lộ ra, chuyện này không thể không làm cho hắn cảm thấy khủng hoảng.
Đều là lỗi của Hứa Viêm, vì cái gì, nàng muốn dẫn Tô Việt đến căn phòng Hứa Trọng Đạo từng ở qua chứ? Người nọ ánh mắt oán độc, không khỏi
gọi điện thoại cho nàng, di động đổ chuông thật lâu sau, Hứa Viêm đều không có tới nghe, hắn nổi giận, không khỏi bấm dãy số nhà của nàng, bên đầu dây kia truyền đến một tiếng “Alo.”
Hắn đột nhiên trầm tĩnh lại, có chút bối rối cúp điện thoại, không phải Hứa Viêm, như vậy khẳng định chính là nàng.
Hắn ngã ngồi thật mạnh ở trên ghế sa lon, giống như một dã thú đang gắng sức kéo dài hơi tàn. Trong bóng đêm hắc ám, tàn thuốc chợt lóe lúc sáng lúc tối, chuyện cũ mấy mươi năm trước, đột nhiên như bức hoạ cuộn tròn được mở ra, hắn không khỏi thấp đầu, dần dần nức nở ra tiếng.
“Mẹ, là điện thoại của ai?” Hứa Viêm tắm rửa xong, một chân bước ra cửa phòng.
“Không biết nữa, mới vừa gọi tới, liền treo.” Mẹ cô xoay người vào gian phòng của mình, Hứa Viêm nghi hoặc nhìn thoáng qua số máy hiện lên trong điện thoại, đột nhiên sắc mặt đại biến, là hắn. Nàng có chút kinh hãi nhìn cửa phòng mẹ mình, xác nhận bà kỳ thật cái gì cũng không biết sau, lúc này mới nhẹ nhàng xóa bỏ dãy số kia.