“A Mân, lấy cái chổi, tiễn khách.” Tô Việt nghiêm mặt nói “Người vô trách nhiệm như vậy còn lưu hắn làm gì, sớm rời đi, đỡ phải nhìn phiền lòng.”
Lão Mạch ngẩng đầu nhìn Tô Việt liếc mắt một cái, kêu rên một tiếng “Tô Việt đại nhân, ngài cũng đừng lửa cháy đổ thêm dầu a.”
La Mân nhìn Tô Việt nháy mắt một cái, Tô Việt bĩu môi.
“Ngươi liền như vậy đi ra? Khang Tuấn thì sao?” La Mân nhíu mày, nói tới nói lui, sao lại không nhắc tới tên người thứ ba a.
“Nga? Hắn hả?” Lão Mạch mờ mịt ngẩng đầu nhìn La Mân, hiển nhiên căn bản là không đem người ta để ở trong lòng.
La Mân đưa cho lão Mạch một điếu thuốc. lão Mạch đốt, thật lâu sau, vẻ mặt chậm rãi bình phục lại: “Thực xin lỗi, vừa rồi có điểm thất thố. Trong lòng hơi rối loạn, nghĩ không ra còn chỗ nào có thể đi, liền tùy tiện chạy đến chỗ của ngươi.”
La Mân vỗ vỗ bờ vai của hắn, ngồi xuống, Tô Việt hừ một tiếng, tuy rằng rất tức giận lão Mạch hoa tâm, vẫn là đi vào phòng bếp pha hai ly cà phê bưng tới.
“Ta thực hâm mộ các ngươi.” Giữa sương khói lượn lờ, lão Mạch sâu kín nói một câu như vậy.
“Ngươi định từ bỏ người nào.” Đứng ở sau sô pha, Tô Việt thình lình thốt ra một câu như vậy.
Lão Mạch hít một hơi, La Mân nhìn hắn, chậm rãi nói: “Chuyện tình cảm cũng không thể hồ đồ, chính ngươi phải rõ ràng chứ.”
Khẩu khí Tô Việt luôn luôn thực bén nhọn, “Nếu ngươi không có bạn cố định, ngươi tìm ai cũng không có vấn đề gì, chính là ngươi có bạn cố định, ngươi làm như vậy chính là ngươi không đúng, huống chi, chính ngươi cũng biết hai người bọn họ đối với ngươi đều là chân thành.”
Lão mạch hung hăng bóp tắt đầu mẩu thuốc lá, lại thở dài, “Ta hiện tại nghĩ muốn uống một chén.”
“Còn uống, không phải họa do rượu gây ra sao.” Tô Việt bưng một ly nước, đặt ở trên bàn trà trước mặt hắn, “Uống nước đi.”
Lão Mạch nhìn La Mân: “Đến quán bar ta ngồi một lát đi.”
La Mân nhìn thoáng qua Tô Việt, nói: “Được rồi.”
Hắn rất nhanh tắm rửa một cái, thay đổi quần áo sạch sẽ, lấy lòng hướng về phía Tô Việt tà dựa ở cạnh cửa phòng ngủ nói: “Ta sẽ trở về nhanh thôi, cam đoan sẽ không quá muộn.”
Tô Việt hừ lạnh một tiếng, đem chìa khóa xe của hắn quẳng lại đây, xoay người ra phòng ngủ.
giờ đêm, đối với người đến quán nói, thật sự không thể tính trễ, quán Lục của lão Mạch sinh ý thật đúng là không tồi, hai người xuyên qua đám người đang uốn éo theo điệu nhạc, đi vào quầy bar.
A Lương phụ trách điều rượu quầy bar vừa thấy lão Mạch đến đây, không khỏi lộ ra vẻ như trút được gánh nặng, La Mân kỳ quái hỏi hắn: “Ngươi làm sao vậy?”
A Lương cười khổ mà nói: “Ngươi xem bên kia kìa.”
La Mân theo cái hất đầu của hắn nhìn qua đi, chỉ thấy trên ghế sa lon ở một góc khá kín đáo, một chàng trai tóc vàng óng ánh đang ngồi ở trên đùi một người đàn ông vóc dáng khỏe mạnh uống rượu, chàng trai kia sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt mông lung, nửa thân người đều dựa vào trong lòng ngực người kia, đang bị người nọ giở trò ăn đậu hủ.
La Mân không khỏi nhíu mày, chàng trai kia không phải hoàng mao là ai?
Hiển nhiên lão Mạch cũng nhìn thấy một màn này, không khỏi sắc mặt đại biến, bỏ ra cánh tay La Mân lôi kéo, đi nhanh về hướng đó.
“A Triệt, đi theo ta.” Lão mạch nhìn a Triệt sắc mặt ửng đỏ, trầm giọng nói.
“Ngươi là ai? Cũng dám đến giành người của ta.” Người đàn ông kia không khỏi đứng lên, khiêu khích nhìn lão Mạch.
A Triệt ha ha cười, ngã vào trên ghế sa lon, ánh mắt mông lung.
Lão Mạch không thể nhịn được nữa, một phen túm lấy tay hoàng mao, lôi kéo muốn đi, người kia cau mày, chen ngang vào giữa hai người bọn họ. Một phen táng đến, “Ngươi buông hắn ra cho ta.”
Lão Mạch cũng không thèm nhìn tới, một quyền đấm tới ngay giữa cằm người nọ, hai người bắt đầu lao vào đánh nhau.
Lúc này toàn bộ quán bar đều trở nên xáo động hẳn lên, mấy người đang khiêu vũ cũng không nhảy, đang uống rượu đều đặt chén rượu xuống hướng bên này nhìn qua.
Hiển nhiên người đàn ông cũng không phải tới một người, chỉ thấy
hai người từ sàn nhảy hướng lại đây, liền muốn gia nhập đánh nhau, bị La Mân ngăn cản lại: “Biết quy củ không? Ba người đánh một người tính cái gì hảo hán?”
Hai người kia liếc nhau, không nói hai lời liền hướng La Mân nhào tới, La Mân làm sao sợ bọn họ, chợt tung lên một cú đá, liền đạp tên cách hắn gần nhất bay ra ngoài, người còn lại thừa dịp La Mân đưa lưng về phía hắn, không khỏi xông lên, ôm lấy bờ vai của hắn, giây tiếp theo đã bị La Mân hung hăng đấm một đấm, ngã trên mặt đất.
“Giỏi lắm.”
Đám người bùng nổ một trận hoan hô, còn có mấy người khác, xoa tay nóng lòng muốn thử. Một bên la ó ồn ào, một bên thừa dịp rối loạn đá hai người kia mấy đá.
Mà bên kia, mũi lão Mạch bị trúng đòn, đang chảy máu, người đàn ông khỏe mạnh kia cũng không hơn gì, một con mắt bị đánh thành mắt gấu mèo.
Người đàn ông khỏe mạnh kia thấy mấy người của mình đều bị La Mân đánh quỳ rạp trên mặt đất, biết hôm nay nói cái gì cũng không thể mang đi hoàng mao, không khỏi hung tợn nói: “Đi, bọn ngươi nhờ đó, có ngon ngươi đừng chạy, ta tuyệt đối không tha cho ngươi.”
Nói xong, lấy tay che một con mắt, mang theo tên đàn em bị đánh mặt mũi bầm dập, nổi giận đùng đùng nghênh ngang mà đi.
“A Triệt, theo ta về nhà.” Lão Mạch đưa tay nắm chặt tay hoàng mao, đã thấy a Triệt khóc kêu đứng lên: “Ngươi cút ngay cho ta, ta không trở về với ngươi nữa.”
La Mân vội vàng giải tán những người vây quanh xem: “Đi đi a, không có gì hay xem.”
Lúc này, âm nhạc lại vang lên, mọi người thấy không còn náo nhiệt nữa, đều tản ra.
Hoàng mao tuy rằng la khóc, nhưng vẫn còn bị lão Mạch nhấc lên, khiêng trên vai, La Mân cười khổ lắc đầu, đi theo sau hai ngôi sao phiền toái, ra khỏi cửa quán bar.
Phía sau, chỉ thấy một cô bé tóc cắt ngắn ngủn, ánh mắt nhìn theo hướng La Mân vừa rồi đi ra, trên mặt nghi hoặc không thôi.
“Thủy Linh, ngươi lại nhìn trúng mỹ nam tử nào sao?” Một chàng trai da trắng ngồi bên cạnh, vui cười vỗ bả vai của nàng một chút, “Ta cảnh cáo ngươi a, tới nơi này trên cơ bản đều là Gay, ngươi tốt nhất ít mơ mộng đi.”
Cô gái hóa trang thành một thằng con trai tóc ngắn đúng là Thủy Linh em họ Giai Giai. Hôm nay nàng thật vất vả năn nỉ bằng hữu dẫn nàng tới đây, vì sợ bị người khác nhận ra, mới cố ý cải trang thành con trai, kết quả không nghĩ tới cư nhiên ở trong này thấy được La Mân.
“Ngươi nói cái gì?” Thủy Linh còn không có phản ứng.
“Ta nói, ngươi rốt cuộc đang nhìn ai vậy, đều ngốc thành như vậy, để ta nhìn thử xem.” Chàng trai kia vẻ mặt tò mò nhìn theo ánh mắt Thủy Linh, làm sao còn có bóng dáng La Mân?
“Uy, ta nói, ngươi đi đâu vậy?” Tiểu tử kia kỳ quái nhìn Thủy Linh liền xông ra ngoài, nhức đầu.
Lúc Thủy Linh vọt tới ngoài cửa lớn, xe La Mân đã chạy xa xa, hướng về phía tây, Thủy Linh chỉ cảm thấy lòng bẩn loạn, đại não trống rỗng, trời ạ, chẳng lẽ nói, anh rể trước của mình cư nhiên là người như vậy? Tại sao có thể như vậy?
La Mân lúc ấy cũng không biết, một hồi sóng to gió lớn đang chờ đợi chính mình phía sau như vậy.
La Mân đưa lão Mạch cùng hoàng mao tiểu tử về nhà xong, chính mình cũng lái xe trở về nhà Tô Việt. Tô Việt đã muốn ngủ say, nghe được tiếng cửa mở lặng lẽ của La Mân, không khỏi mở mắt.
“Ta tưởng ngươi đang ngủ chứ.” La Mân đang sờ soạng thay quần áo, đột nhiên trước mắt sáng ngời, Tô Việt bật sáng đèn bàn. Hắn không khỏi quẫn bách cười cười, từ từ xoay người chuyển hướng hắn nhìn không thấy.
“Lại đây.” Tô Việt ánh mắt dữ dội lợi hại, liếc mắt một cái liền nhìn đến vết thương trên tay hắn, nhăn lại mày phong, lạnh lùng nói, “Này lại là chuyện gì xảy ra?”
La Mân xấu hổ không thôi, đành phải đem sự tình đánh nhau thành thành thật thật kể rõ ràng cho Tô Việt nghe.
“Ngươi cũng thật có tiến bộ.” Tô Việt miệng tuy rằng không buông tha người, còn là đau lòng hắn, đi vào toilet, lấy ra cái hòm thuốc, đi trở về phòng ngủ.
“Lại đây.” Hắn hừ lạnh một tiếng.
La Mân ngoan ngoãn nằm úp sấp lại đây, ánh mắt đầy trìu mến nhìn Tô Việt vì mình bôi thuốc, không khỏi vui cười nói: “Vẫn là lão bà rất tốt với ta.”
Tô Việt nheo lại ánh mắt, theo trong lỗ mũi phát ra một tiếng cười lạnh: “Đúng vậy sao? Ta như thế nào cảm thấy được, kẻ cơ bắp kia đối với ngươi rất thân thiết a.”
La Mân vẻ mặt đau khổ: “Ngươi còn không có quên a, ta đều nói không dưới một trăm lần, ta cùng hắn một chút quan hệ đều không có.”
Tô Việt hừ một tiếng: “Vật họp theo loài, nhìn bằng hữu ngươi kết giao có thể nhìn ra bản tính một người.”
La Mân vội vàng kêu to oan uổng, Tô Việt đem một cái gối đầu để tại trên mặt của hắn, lạnh nhạt nói: “Đi, ra phòng khách ngủ, hôm nay không được ngủ trong phòng ngủ.”
La Mân cười khổ mà nói: “Cưng ơi, ngươi đây là dùng sai lầm người khác trừng phạt ta a.”
Tô Việt ánh mắt liếc một cái: “Ngươi rốt cuộc có đi hay không?”
La Mân bất đắc dĩ đành phải ôm gối đầu, từng bước thất thểu đi ra ngủ phòng khách.
Nhìn La Mân bộ dáng ủy khuất, khóe miệng Tô Việt không khỏi hiện lên vẻ tươi cười, biết người này rất yêu mình, chỉ là nhịn không được có khi lại cố ý tìm vài cớ nho nhỏ trừng phạt hắn một chút, nhìn hắn ở trước mặt mình bộ dáng đáng thương, không biết vì cái gì, trong lòng cư nhiên có loại cảm giác mừng thầm.
La Mân cũng không biết những ý nghĩ thầm của Tô Việt, tuy rằng cực kỳ nghĩ muốn vọt tới trong phòng Tô Việt ngủ, chính là vừa nghĩ tới, trên mặt mang vẻ lạnh lùng, khinh khỉnh của hắn kia, đành tự oán trách mình, buồn bực rất nhiều, trong lòng không khỏi rủa thầm lão Mạch trên một trăm lần, thật đúng là hai cái yêu tinh hại người a.