Giữa tháng sáu, Hà Nguyên lái chiếc SUV của mình đón Ngụy Tư Triết, Tề Khiêm và kế đó là Thẩm Hựu Thanh. Ngụy Tư Triết muốn Sở Gia Hòa cùng tham gia buổi tụ họp này, nhưng y tỏ ý “lần sau”, đây là lần đầu tiên bốn người gặp mặt sau nhiều năm mà.
Dù không trực tiếp góp mặt, Sở Gia Hòa cũng có thể tưởng tượng được bốn người kia kích động bao nhiêu, và buổi gặp gỡ hôm đó ồn ào náo nhiệt biết chừng nào. Như là để xác minh suy nghĩ ấy, Ngụy Tư Triết gọi đến lúc y đang bận bịu trong bếp, tai nghe rõ mồn một tiếng Tề Khiêm gào khóc thảm thiết đằng sau.
“Thật không nói nổi ảnh, phải gọi cho em đây.” Ngụy Tư Triết hết sức bất lực, đột ngột nghe Tề Khiêm giơ chai rượu lên gân giọng: “Kính Sở Gia Hòa! Kính Sở Gia Hòa thân ái nhất của Tề Khiêm tôi!”
“Uống nhiều cỡ nào chứ.” Sở Gia Hòa lo lắng hỏi: “Uống vừa thôi, đừng quá trớn.”
“Đến Lão Hà cũng say rồi.” Giọng Ngụy Tư Triết khá nhỏ, chữ nghĩa không mấy rõ ràng, anh cũng sắp say: “Thẩm Hựu Thanh hát Thủy Thủ nửa buổi trời, bây giờ đổi sang Mượn Trời Xanh Thêm Năm.”
Sở Gia Hòa bật loa ngoài, lấy mật ong trong tủ chén ra: “Đêm nay anh có về nhà không?”
“Về.” Ngụy Tư Triết nói: “Chỉ cần không phải công tác xa, anh nhất định không qua đêm ở ngoài.”
Sở Gia Hòa cong môi: “Đừng làm các bạn anh lại nghĩ em quản anh nghiêm quá.”
Ngụy Tư Triết đáp: “Là tính tự giác của anh cao chứ bộ.”
“Anh nhớ gọi lái xe thuê.” Sở Gia Hòa dặn: “Em pha nước mật ong cho anh rồi, về uống hết giải rượu.”
Ngụy Tư Triết trả lời: “Ừm, em đợi anh.”
Ngụy Tư Triết vác cái thân nồng nặc mùi rượu vào cửa, vẫn khá là tỉnh táo. Anh nhai kẹo bạc hà, cũng tuần tự thay giày, cởi áo khoác, tháo cà vạt rồi hôn môi Sở Gia Hòa như mọi ngày.
Đầu óc Ngụy Tư Triết ong ong không nghĩ gì nổi, anh ngửi mùi hương trên cần cổ Sở Gia Hòa, quấn cánh tay y lên hông mình. Quầy bar sáng lên, ánh đèn dìu dịu phủ trên hai người, Ngụy Tư Triết hít thở đều đặn sát bên tai Sở Gia Hòa, chậm chạp lên tiếng.
“Anh, Lão Hà, Tề Khiêm quyết định công ty mới sẽ do Thẩm Hựu Thanh làm chủ tịch.”
Sở Gia Hòa cười hỏi: “Anh Tề không lo chức “chủ tịch đẹp trai nhất” nữa à?”
Ngụy Tư Triết đáp: “Tề Khiêm nói nếu đó là Thẩm Hựu Thanh, anh ấy tình nguyện nhượng lại luôn.”
Sở Gia Hòa đưa tay nâng mặt Ngụy Tư Triết lên, lắc lắc: “Tư Triết nhà chúng ta làm chức gì thế?”
Ngụy Tư Triết bị Sở Gia Hòa nắn nắn mặt chu cả môi: “Giám đốc đầu tư.”
“Không tệ lắm.” Y thỏa mãn gật đầu, đôi mắt thoáng cong cong: “Anh muốn thưởng gì? Đêm nay thỏa mãn anh tất.”
Vội vàng chạy về nhà không vì gì hơn ngoài hơn ngoài nhớ nhung cái ôm của Sở Gia Hòa. Nhiệt độ giữa cái hôn chầm chậm gia tăng, hai người vừa ngã ập lên sô pha đều không chờ đợi được nữa. Song Ngụy Tư Triết đúng lúc phanh xe, thừa dịp lý trí còn sót lại chút ít khó khăn bước xuống đất, quơ khăn vào phòng tắm rửa bằng tốc độ nhanh gọn nhất.
Sở Gia Hòa thắc mắc điều này từ lâu rồi, vì sao Ngụy Tư Triết cứ phải tắm rửa trước mỗi lần ân ái, dù sáng sớm có tắm rồi cũng không lấy làm phiền phức, giống như đây là một bước vô cùng quan trọng vậy.
Ngụy Tư Triết về cạnh Sở Gia Hòa, cúi người ngồi xuống, đưa mu bàn tay lau mấy giọt nước vương trên cổ đi. Tóc đã khô, cơ thể sạch sẽ, ánh trăng dịu dàng soi tỏ bờ vai anh, Sở Gia Hòa ngửi mùi sữa tắm hương chanh thoang thoảng, ngày càng trở nên nóng lòng không thôi.
Sở Gia Hòa ghì sát lại gần Ngụy Tư Triết, nhỏ giọng: “Tại sao trước mỗi lần ôm em anh phải đi tắm?”
Đồ ngủ cởi phanh cúc áo, cơ bắp săn chắc hiện rõ mồn một trước mặt. Ngụy Tư Triết gãi cằm Sở Gia Hòa, trả lời: “Ngồi lên đây, anh cho em biết đáp án.”
Không phải mặt đối mặt mà là lưng em dán lấy vòm ngực anh, Ngụy Tư Triết ôm siết Sở Gia Hòa từ phía sau, hôn lên gáy y: “Vì anh luôn cảm thấy ôm em là một chuyện vô cùng thiêng liêng.”
“Nên muốn chiếm được em đầy trong sạch và thành kính, để mỗi lần của chúng ta với em đều sẽ thật khó quên.”
Giọng nói của Sở Gia Hòa như chiếc cọ mềm mại lướt vào tận tai Ngụy Tư Triết: “Hôn lâu thế rồi còn nghĩ đến chuyện đi tắm, khả năng kiềm chế của anh Ngụy mạnh thật đó nha.”
Hai tay Ngụy Tư Triết giữ chặt đầu gối Sở Gia Hòa tách ra hai bên, đoạn nói: “Khả năng kiềm chế của anh có mạnh hay không, em không biết hửm?”
Rồi anh tiếp tục: “Gia Hòa, nhìn màn hình ti vi xem, có bóng em chiếu trên đó này.”
Buổi đêm giữa hè nọ, cánh cửa sổ khép hờ thổi thốc cơn gió nóng hầm hập chợt va phải tiếng rên rỉ kín đáo ẩn núp dưới màn đêm. Sở Gia Hòa không khỏi hối hận vì dám trêu vào sức chịu đựng của Ngụy Tư Triết, quần áo y ướt đẫm mồ hôi, hơi thở sắp bị người kia rút cạn.
Cuối tháng sáu, Sở Gia Hòa chính thức xin nghỉ việc. Hôm nay là thứ bảy, Ngụy Kiều ngồi trên giường chợt nảy ra ý định mua chút trà gửi biếu bạn bè ông làm quen trong viện.
Ngụy Tư Triết chuyển hai va li của Ngụy Kiều ra xe, Sở Gia Hòa chờ lấy báo cáo kiểm tra sức khỏe bên bác sĩ Phương, các chỉ số đều ở mức bình thường.
Ngụy Tư Triết hỏi Ngụy Kiều: “Buộc phải ngày mai mới về à ba?”
“Chiều nay công ty lắp đặt tới ký hợp đồng với Tiểu Sở, rầy rà phiền phức hết sức. Mấy đứa giải quyết chuyện của mình xong xuôi đi đã, tối nay bên ba cũng có mấy người bạn “già” muốn đến “thăm hỏi”.” Ngụy Kiều cất kính lão đi, đưa tờ danh sách vừa viết cho Ngụy Tư Triết, “Con nhớ phải mua bạch trà và phổ nhị loại tốt nhất, tổng cộng bảy hộp, gói ghém đẹp vào cho ba.”
Sở Gia Hòa dọn dẹp phòng cho cẩn thận xong xuôi, bưng chậu kim ngân bên cửa sổ lên dời mắt sang Ngụy Kiều: “Để con chuyển chậu này về nhà trước, đặt vào phòng ngủ của bác ạ.”
Ngụy Kiều thấy thế, lập tức chỉ huy: “Tư Triết, con bưng đi, đừng để Tiểu Sở mệt.”
Ngụy Tư Triết: … Rồi rốt cuộc ai mới là con ruột.
Ngoài trưởng khoa, chỉ có mỗi bác sĩ Phương hay tin Sở Gia Hòa từ chức, vậy nên cũng chỉ có mình bác sĩ đến tiễn y rời viện dưỡng lão. Sở Gia Hòa sợ giờ chia tay đông người lại dễ buồn bã, như bây giờ rất hợp với suy nghĩ của y.
Ngụy Tư Triết đặt chậu cây vào cốp sau, lịch sự chào hỏi bác sĩ Phương: “Khi nào rảnh tôi mời bác sĩ đi câu cá hay chơi golf.”
“Tôi không chơi được mấy trò giải trí phải hoạt động tay chân đâu, tôi hợp tiêu khiển động não, lâu lâu chơi vài ván chờ thì còn được.” Bác sĩ Phương từ chối: “Không cần khách sáo với tôi đâu, chú tặng tôi bộ cờ bằng pha lê đã là quý lắm rồi.”
Nói đoạn, bác sĩ Phương quay sang Sở Gia Hòa dang hai tay, ngại có Ngụy Tư Triết ở đây nên chỉ nhè nhẹ ôm một cái, buồn bã thở dài: “Giờ viện dưỡng lão mình thiếu điều dưỡng nam nhất đấy, thế mà anh Ngụy lại còn mang cậu đi mất, Tuệ An không có Sở Gia Hòa đúng là tổn thất lớn lao.”
Ngụy Tư Triết vân vê vành tai mình: “Tôi nghĩ mình nên mời viện trưởng ăn bữa cơm.”
Bác sĩ Phương mặt mày như đưa đám: “Đừng “giả mù sa mưa”, mười bữa cơm cũng không bù đắp đủ cho chúng tôi đâu!”
Môi Ngụy Tư Triết nhếch lên, Sở Gia Hòa cũng mím môi cười, ra sức ôm bác sĩ Phương, cảm kích: “Cảm ơn bác sĩ Phương đã chăm sóc mấy năm qua.”
Bác sĩ Phương não nề nói: “Tiểu Sở, đừng đi mà.”
Sở Gia Hòa an ủi: “Ngày mai hai đứa em còn tới nữa mà, sau này cũng thường xuyên gặp.”
“Ngày mai thân phận của cậu đã không còn là điều dưỡng viên của Tuệ An nữa rồi.” Bác sĩ Phương nói với vẻ tiếc nuối: “Mà là người nhà của chú Ngụy.”
“Thế ạ.” Sở Gia Hòa đáp: “Vậy thì em vẫn vui lắm.”
Bác sĩ Phương lập tức thu dáng vẻ không còn chút tiền đồ gì kia về, chỉnh trang vạt áo lên tiếng: “Anh thấy đâu chỉ vui vẻ không đâu, còn sướng muốn chết ra kia kìa.”
Sở Gia Hòa ngồi vào ghế phó lái, chiếc Porsche chậm rãi khởi động, y vươn tay phải ra khỏi cửa sổ, vẫy vẫy chào tạm biệt với bác sĩ Phương đứng cách xe một khoảng xa. Cuộc đời là như thế đấy, ta cứ không ngừng kết thúc hành trình cũ, sửa soạn hành lý rồi lại tiếp tục đứng trước vạch xuất phát của một chuyến hành trình mới. Vài người bạn lữ chỉ giới hạn trên đoạn đường ngắn ngủi, và đến lúc nói lời từ biệt, họ sẽ tiễn đưa ta bằng những lời chúc phúc, nhìn ta bước đến một tương lai tốt đẹp hơn.
Hai người kéo chiếc vali đựng quần áo và mấy đồ vặt vãnh vào nhà trước, tiếp đó phân công nhau làm việc. Sở Gia Hòa ghé cửa hàng chờ công ty lắp đặt thiết bị đến, Ngụy Tư Triết đi mua trà Ngụy Kiều dặn.
Chiếc Porsche đỗ ngoài cửa hàng thú cưng, Sở Gia Hòa mi nhẹ Ngụy Tư Triết một cái, nói: “Anh đi lại khắp nơi vì bác và em, vất vả rồi.”
Ngụy Tư Triết cười: “Không vất vả, đó là vinh hạnh của anh mà.”
Bận bịu cả ngày dài, hoàng hôn dần buông, công ty lắp đặt và Sở Gia Hòa đã ký hợp đồng xong, bàn giao chìa khóa, ngày mai sẽ tiến hành khởi công đúng hạn. Tiễn mọi người đi, Sở Gia Hòa đứng trước cửa hàng, hẳn Ngụy Tư Triết đi đưa trà cho Ngụy Kiều rồi. Từ phía xa xa, hai chùm đèn xe chiếu sáng phạm vi nhìn, y hướng về phía chiếc Porsche đang lái đến, nở nụ cười.
Sở Gia Hòa đang định chạy ào đến, nhưng chân còn chưa kịp bước đã nhìn thấy bóng người ra khỏi xe, y không khỏi mím chặt môi.
Ngụy Tư Triết mặc bộ tây trang màu đỏ rượu cắt may vừa vặn, ngoại hình cao ráo và điển trai rất thu hút. Tay trái anh xách túi, tay phải ôm một bó hồng trắng muốt, bờ vai anh đong đầy ánh hoàng hôn êm ả, Ngụy Tư Triết lướt qua mọi ồn ào ngoài kia, đôi mắt anh thâm sâu mà dịu dàng, tình si sâu hút bên trong chỉ thuộc về riêng mình Sở Gia Hòa.
Bó hoa trao đến trước mặt, Sở Gia Hòa đưa tay đón lấy, thở một hơi dài, mắt đỏ hoe. Y cúi đầu, hít thật sâu hương hoa hồng trắng, vẻ thuần khiết và tuyệt đẹp của nó cũng hệt như tình yêu mà Ngụy Tư Triết dành cho Sở Gia Hòa.
Nhưng điều khiến y không ngờ đến là, khi đang ngây ngất đắm chìm trong niềm vui sướng, vừa ngẩng đầu y đã suýt hét toáng vào mặt mèo béo. Biểu cảm trên mặt cứng lại, Sở Gia Hòa rề rà mở to miệng, ngạc nhiên reo lên: “Quýt Bự!”
Quýt Bự bị Ngụy Tư Triết bế lên, gương mặt tròn ủm béo ục ịch làm hai con mắt díp lại thành hai cái khe nhỏ xíu. Sở Gia Hòa vội vã đón lấy, cưng chiều hôn hôn nó, nói năng lộn xộn: “Sao anh, anh, mọi người…”
“Sợ em coi tiệm một mình cô đơn quá, anh tìm cho em một người bạn đây.” Ngụy Tư Triết nói: “Em không ở viện Quýt Bự ỉu xìu không có chút tinh thần nào, sau này nó là thú cưng của chủ tiệm Tư Hòa.”
“Em chăm bẵm nhóc tì này tốt thế, cứ để nó ở với em luôn đi.”