Khi Ninh Tri Phi đang chơi bài một cách nhàm chán trên ghế tựa ở phim trường liền bị người đại diện của cậu – Ứng Cát Tường nhéo lỗ tai, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lại lần nữa lặp đi lặp lại lời trách móc.
Ứng Cát Tường lén lút chỉ kim chủ Hàng Nhân tới thăm ban cách đó không xa cho cậu, tức giận nói: “Ninh Tri Phi ơi là Ninh Tri Phi, cậu nói xem tôi ký hợp đồng với cậu có lợi lộc gì chứ, Lâm Quan tuổi còn có thể ôm được đùi của Hàng Nhân, cậu nói xem cậu mới tuổi sao lại không có chí tiến thủ như vậy hả!”
“Tường ca, anh nhéo nhẹ nhẹ tay thôi!” Lỗ tai Ninh Tri Phi bị nhéo đến đỏ, cậu khó khăn lắm mới cứu vớt nó ra, xoa xoa chỗ bị đau nửa ngày, mới nói:” Coi anh nói kìa, không phải anh ký với em bởi vì kĩ thuật diễn sao, việc ôm đùi gì đó em không làm được đâu!”
Ứng Cát Tường nghe cậu nói tức đến đau đầu, trừng mắt liếc cậu một cái, nhỏ giọng mắng:” Kĩ thuật diễn gì chứ, ai muốn cậu có kỹ năng diễn xuất? Cậu lớn lên đẹp như thế này tại sao mà không ôm đùi? Tôi nói cho cậu biết, ngay cả ảnh đế cũng đều có kim chủ cả đấy!”
Ninh Tri Phi liếc nhìn Hàng Nhân đang bị đạo diễn và những người khác vây quanh ở đằng xa, sau đó nhìn về phía Lâm Quan như cái đuôi đi theo sau cô, bĩu môi khinh bỉ.
Bộ phim mà Ninh Tri Phi đang quay có tên là 《Cẩm Tú Chi Năm》, vốn là một tiểu thuyết tiên hiệp trên mạng. Ninh Tri Phi đóng vai nam thứ, một con kỳ lân thời cổ đại, có ma thuật mạnh mẽ, tính cách cũng tốt nhưng không bằng hoàng tử rồng xuất sắc Lâm Quan.
Thật ra nếu xét theo độ tuổi thì Ninh Tri Phi diễn vai hoàng tử rồng sẽ hợp hơn, lúc casting tuy không nói rõ nhưng cũng nắm chắc tám chín phần mười. Cho tới khi sắp khai máy, lại nhận được tin nói muốn nhét người vào một trong hai vai nam và nam , nếu như nói kim chủ Hàng Nhân của Lâm Quan không nhúng tay vào là tuyệt đối vô lí.
Ngay lúc này Ninh Tri Phi đã gặp được kim chủ Hàng Nhân hàng thật giá thật.
Cho dù không muốn đi chăng nữa cậu vẫn phải tham gia buổi liên hoan nịnh hót Hàng Nhân.
Hàng Nhân không phải chỉ là kim chủ của Lâm Quan mà còn là đại kim chủ của đoàn phim《Cẩm Tú Chi Năm》.
Vừa ra đến trước cửa Ứng Cát Tường đã ép Ninh Tri Phi trang điểm từ trong ra ngoài, luôn dặn cậu lát nữa phải nịnh hót Hàng Nhân.
Ninh Tri Phi vẫn còn nhỏ tuổi, rất không phục:” Hàng Nhân có thể phong sát tôi à, có tiền là có thể muốn làm gì thì làm sao?”.
Ứng Cát Tường cười lạnh một tiếng, biểu cảm bắt chước phim kinh điển Hồng Kông, nói: “Cậu nhóc, có tiền chính là có thể muốn làm gì thì làm, cậu có biết số tiền Hàng Nhân đóng thuế một năm đủ để dập cậu thành bánh mì thịt không?”
“…” Ninh Tri Phi không nói nên lời.
Ứng Cát Tường lại tận tình khuyên bảo cậu: “Tìm một cái kim chủ có gì không tốt chứ, cậu có biết trong giới có bao nhiêu người muốn ôm đùi Hàng Nhân không? Cô ấy vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp, lại hào phóng, cậu muốn ôm cũng không có cửa đâu!”
Ninh Tri Phi giả bộ, không nghe thấy gì, cười hì hì nói: “Đến giờ rồi, Tường ca, em đi đây.”
Ứng cát tường thở dài: “Sớm muộn gì cũng có ngày cậu làm tôi tức chết.”
Khách sạn liên hoan nằm gần thành phố điện ảnh, thời điểm Ninh Tri Phi bước vào cửa còn trùng hợp nghe thấy các nghệ sĩ khác thảo luận nói “Hàng Nhân ở lầu ”.
Ninh Tri Phi càng không nói nên lời, tại sao khi Hàng Nhân đến, tất cả các ngôi sao điện ảnh và truyền hình, đoàn làm phim đều phải xếp hàng chào đón cô?
Cảnh tượng ở ghế lô càng thêm thái quá, vốn dĩ chỉ là đoàn phim《Cẩm Tú Chi Năm》tổ chức liên hoan, nhưng nam nam của đoàn phim cách vách vẫn chạy qua đây xem náo nhiệt, vây xung quanh Hàng Nhân cười cười mang bộ dáng hồ ly tinh quyến rũ người khác.
Đạo diễn quay đầu thấy Ninh Tri Phi tới, vẫy vẫy tay với cậu: “Tiểu Phi tới rồi, sao cậu lại đến chậm thế, vừa rồi tôi với Hàng tổng còn nhắc đến cậu đó.”
Ninh Tri Phi cười chào hỏi đạo diễn, Hàng Nhân và mọi người, sau đó tìm vị trí ngồi, cười đáp lời nói: “Đạo diễn lại nói xấu tôi à.”
Đạo diễn: “Sao có thể, tôi đang cùng Hàng tổng nói đến cậu xuất thân từng học ba lê, phần cứng cơ thể rất tốt!”.
Ninh Tri Phi: “……”
Lời này nói ra, giống như tú bà kỹ viện của cổ đại đẩy mạnh tiêu thụ hàng hóa, cái gì cầm kỳ thi họa, thơ từ ca phú đều không quan trọng, quan trọng nhất là eo phải tốt, khách hàng xài xong lần này còn muốn tới nữa, bảo đảm không hối tiếc!
“Tôi chỉ là nghiệp dư, phần cứng của Lâm Quan ca mới tốt”. Ninh Tri Phi nhanh trí đẩy đề tài dời đến trên người Lâm Quan.
Thời điểm cậu nói ra, ánh mắt trùng hợp quét đến Hàng Nhân, chợt phát hiện cô đang nhìn mình chăm chú. Hàng Nhân có một đôi mắt phượng, có lẽ là do thường xuyên gặp người có bối cảnh lớn nên đôi mắt không giận tự uy, mặt không biểu tình cũng có khí thế bức người.
Ninh Tri Phi sững người một lúc, hoàn toàn không hiểu ý của cô.
Cậu phát hiện cũng có nghĩa là người khác cũng phát hiện ra, Lâm Quan là người đầu tiên phá vỡ không khí này.
Hắn ngồi ở bên tay trái Hàng Nhân, sau đó rót cho Hàng Nhân một ngụm rượu vang đỏ, nở một nụ cười vô cùng ôn hòa nói: “Hàng tổng, uống thêm một ly nữa.”
Sau đó mọi chuyện trở lại bình thường, bên phải của Hàng Nhân là đạo diễn, bên tay trái là Lâm Quan, lại bên cạnh còn có những người râu ria khác, Ninh Tri Phi chỉ lo ăn, không nói nửa câu vô nghĩa, cho dù là đề tài đưa đến trên người cậu cũng bị cậu nhanh chóng kéo ra.
Tuy nhiên, sau khi ăn liên hoan được một giờ đã thay đổi quan điểm của Ninh Tri Phi đối với Hàng Nhân.
Hàng Nhân mà cậu tưởng tượng, cho dù có khuôn mặt đẹp, tính cách cũng phải thuộc loại biến thái, Ninh Tri Phi không phải chưa từng thấy kim chủ biến thái ở trước mặt mọi người sàm sỡ sờ mó người khác, nhưng mà vì sao Hàng Nhân không làm gì hết?
Cô rất ít nói, thậm chí có thể nói là trầm mặc ít lời.
Kỳ quái.
Ninh Tri Phi gắp một miếng thịt kho tàu cho vào miệng, lén lút ngước mắt lên nhìn Hàng Nhân đang ngồi đối diện nhưng không ngờ lại bị cô bắt gặp.
Hàng Nhân hơi dựa vào lưng ghế, tư thế vô cùng thoải mái, từ lâu đã thành thói quen ngồi ở vị trí cao, trên người cô lộ ra vẻ tự tin, vô hình có cảm giác bị áp chế, nhưng khi cô nhìn về phía Ninh Tri Phi ánh mắt ẩn chứa ba phần ý cười, dưới ánh đèn phản chiếu, đôi mắt đó lấp lánh, câu hồn đoạt phách.
Ninh Tri Phi sửng sốt, không nhai miếng thịt kho tàu trong miệng cũng không nuốt xuống, chỉ ngậm trong miệng.
Hàng Nhân trầm mặc cuối cùng cũng nói câu đầu tiên với Ninh Tri Phi: “Thiếu niên này ăn uống rất tốt.”
Giọng nói của cô không mềm mại như người phụ nữ bình thường, ngược lại thập phần bình thản, nghe rất thoải mái.
Những người trên bàn im lặng một cách kỳ lạ, trong hai giờ qua, Hàng Nhân chưa từng chủ động nói chuyện với ai, Ninh Tri Phi là người đầu tiên.
Khuôn mặt của Lâm Quan đã có chút khó coi.
Cuối cùng vẫn là đạo diễn đánh vỡ cục diện bế tắc, nói: “Cũng phải, tiểu Phi mới hơn , đúng là thời điểm cơ thể phát triển, ăn cũng không mập, haizz, không phải người mà người già như tôi có thể so sánh được.”
Ninh Tri Phi giật mình nuốt nuốt miếng thịt, trong lúc nhất thời không biết nói gì, trong đầu nhớ lại lời Tường ca nói, ngập ngừng hỏi Hàng Nhân: “Thịt kho tàu này cũng không tệ lắm, Hàng tổng nếm thử xem?”.
Đạo diễn, Lâm Quan và những người khác: “….”
Hết chương