Ăn xong bữa tối bốn người cùng ra khỏi nhà hàng, Âu Dương Sóc lấy cớ muốn soạn bài đã đi từ lâu, Lưu Sùng lại nói: “Tiểu Tử, anh phải về nhà một chuyến, cậu về cùng anh không?”
Nhan Cảnh khao khát cậu nói một chữ ‘ừ’ rồi về cùng Lưu Sùng, Nhung Tử lại lắc đầu nói: “Không được, hôm nào em sẽ đến thăm bác trai bác gái, đêm nay em còn có việc.”
“Được, vậy bye bye.”
Lưu Sùng cũng đi rồi, chỉ còn lại hai người, bầu không khó bỗng trở nên lúng túng.
Cảm giác được ánh mắt đang dí trên người mình, Nhan Cảnh nghiêm mặt nói: “Không phải cậu có việc à? Sao còn chưa về?”
Nhung Tử cười nói: “Không có việc gì.”
Hiểu ra cậu ta là sợ mình bị mất ví không thể quay về mới cố ý ở lại cùng mình, trong lòng Nhan Cảnh bỗng có chút cảm động. Nhưng lại cảm thấy mình cảm động bởi chút dịu dàng như vậy đúng là hết sức kỳ quái, đành phải trầm mặt đi về phía trước.
Nhung Tử nhanh chóng đuổi kịp bước chân của anh, vừa nhiệt tình nói: “Chú Nhan, chú vừa về nước còn chưa quen thuộc với nơi này, có muốn tôi dẫn chú đi chơi không?”
Nhan Cảnh không trả lời.
Nhung Tử nói tiếp: “Phía trước là đường dành riêng cho người đi bộ nổi danh bản địa, có rất nhiều cửa hàng. Hoặc là chú muốn đi ngắm cảnh ở gần đây, tôi cũng có thể làm hướng dẫn du lịch cho chú…”
“Không được.” Nhan Cảnh thản nhiên nói, “Tôi có chút mệt mỏi, muốn về nhà luôn. Cậu dẫn tôi đến trạm xe lửa, tôi thuận tiện làm quen một số tuyến đường.”
Nhung Tử im lặng một lát mới gật đầu nói: “Được rồi.”
Hai người sóng vai đi đến trạm xe lửa ở phụ cận, lúc này là sáu giờ tối đúng giờ cao điểm tan tầm, trạm xe lửa người qua lại tấp nập, vô cùng đồ sộ. Năm đó khi Nhan Cảnh rời khỏi thành phố này còn chưa có tàu điện ngầm, về nước đến nay cũng không có cơ hội ra ngoài đi dạo, hôm nay vẫn là lần đầu tiên ngồi tàu điện ngầm. Vào trạm xe lửa nhìn thấy cảnh chen chúc kia đầu cứ giật giật từng cơn.
Anh ghét nhất là ồn ào cùng chen chúc, nhất là nơi người qua lại tấp nập, bị người lạ quệt một cái đụng một cái, mũi còn phải chịu các loại mùi mồ hôi kỳ quái, thật sự phiền lòng muốn chết. Cùng Nhung Tử đi đến chỗ mua vé, trông thấy hàng dài xếp hàng kia Nhan Cảnh liền có xúc động muốn quay đầu.
Anh từ trước đến nay đã quen làm theo ý mình, nếu là bình thường chắc chắn đã quay đầu không cần suy nghĩ. Nhưng bây giờ lại phải suy nghĩ đến cách nhìn của ‘hướng dẫn viên du lịch’ Nhung Tử này. Đã đến trạm xe lửa còn nói ‘tôi không muốn xếp hàng chúng ta quay lại gọi xe’ à, Nhung Tử sẽ cười nói mình quá tùy hứng?
Được rồi. Cũng không thể để mất mặt trước mặt cậu ta.
“Đúng rồi, chú dừng ở đâu?” Nhung Tử quay đầu lại hỏi.
Nhan Cảnh cúi đầu đắn đo chốc lát, “Hình như là… Quảng trường Thời Đại.”
“Được, tôi đi xếp hàng mua vé, chú đứng ở đây chờ một lúc.”
“Ừ…” Nghe cậu ta dặn dò bên tai Nhan Cảnh không khỏi nóng lên. Sống nhiều năm như vậy, hôm nay lại để một câu trai nhỏ hơn mình mười tuổi dẫn đi, thật sự mất mặt muốn chết. Thế nhưng ví tiền đã mất, nếu không có Nhung Tử thì quả thật không thể quay về, cũng chỉ đành đi theo cậu ta.
Nhung Tử xếp hàng thật lâu, mãi mới mua được hai chiếc vé, trở lại chỗ ban đầu lại phát hiện không thấy Nhan Cảnh đâu. Đảo mắt bốn phía trong biển người vẫn không thấy bóng dáng của anh. Lấy di động gọi điện cho anh lại vẫn trong tình trạng không có người nghe.
Anh ấy đi đâu? Ở đây nhiều người như vậy, có thể xảy ra chuyện gì không?
Mặc dù biết Nhan Cảnh trải qua rất nhiều sóng gió, đàn ông trưởng thành lớn tuổi như vậy cũng sẽ không bị bọn buôn người bắt cóc, không đứng tại chỗ chắc chắn là có việc gì gấp mới tạm bỏ đi. Thế nhưng, trên lý trí thì rõ ràng nhưng trong lòng lại vẫn không thể không sốt ruột.
Cho dù là bị giày cao gót giẫm lên chân, hay là bị khóa kéo túi xách cắt rách cánh tay, những sự cố nhỏ thường xuyên xảy ra ở trạm xe lửa như vậy, nếu xảy ra trên người Nhan Cảnh đều khiến Nhung Tử đau lòng.
Ở dưới mí mắt của mình, anh ấy chịu một tí xíu tổn thương cũng không được.
Trong tay Nhung Tử nắm chặt vé tàu điện ngầm, trong biển người tìm kiếm bóng dáng Nhan Cảnh khắp nơi, chạy tới chạy lui, trên người ướt đẫm mồ hôi. Đang nghĩ có nên tìm nhân viên của trạm xe lửa phát loa thông báo không, bỗng nhiên quay đầu đã thấy trong một góc ở lối ra có một bóng dáng quen thuộc —
Nhan Cảnh đang nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, hai tay tự nhiên duỗi về phía trước, trên mặt mạng nụ cười ôn hòa. Trước mắt anh có một con mèo nhỏ màu trắng đang sợ hãi nhìn anh, tay Nhan Cảnh duỗi về trước nó liền lùi về sau, dường như rất sợ hãi.
“Ngoan, đừng sợ. Tao sẽ không làm mày bị thương đâu.” Nhan Cảnh để tay lên đầu nó thử xoa nhẹ, thấy nó tuy sợ người lạ nhưng không biết cắn người liền yên lòng bế bé con lên.
“Ngoan nhé.” Nhan Cảnh vừa dụ dỗ nó vừa dịu dàng xoa đầu nó.
Xoay người lại đúng lúc gặp phải ánh mắt của Nhung Tử, trông thấy vẻ lo lắng trong mắt đối phương Nhan Cảnh mới cười giải thích: “Tôi vừa rồi nhìn thấy nhóc con này dường như bị lạc khỏi chủ, chạy loạn khắp nơi, sợ người ở đây quá nhiều sẽ giẫm lên nó mới đi theo.” Hơi dừng lại, “Cậu đang vội vàng tìm tôi à?”
Nhung Tử giật mình.
Dáng cười thích ý như vậy dường như đã lâu không còn xuất hiện trên khuôn mặt anh nữa. Từ khi tỏ tình với anh, mỗi lần nhìn thấy mình cũng sẽ nghiêm mặt, dù có cười cũng là cười gượng xấu hổ.
Nhưng lúc này, anh lại nở nụ cười từ tận đáy lòng. Không ngụy trang, không đề phòng. Như vậy mới là dáng vẻ chân thật nhất của anh…
Tuy anh cười xong liền cúi đầu tiếp tục đùa với chú mèo trong lòng, nhưng Nhung Tử vẫn bị nụ cười kia khiến tim đập loạn nhịp.
Anh ấy cười rộ lên thật sự rất đẹp, bờ môi hơi mỏng hơi nhếch lên, nhìn vào đặc biệt lười biếng lại thêm chút ngạo mạn bất cần đời. Nhớ lần đầu tiên nhìn thấy ảnh trong quán bar, đã bị nụ cười của anh hấp dẫn. Chỉ là bình thường anh rất ít khi nở nụ cười thoải mái như vậy, chỉ có lúc với con mèo nhỏ mới…
Nghĩ tới đây, Nhung Tử lại thấy hâm mộ con mèo nằm trong lòng ngực anh.
Nhan Cảnh đang vui vẻ đùa với mèo nhỏ trong lòng, đột nhiên cảm thấy trên đỉnh đầu có một tầm mắt nóng rực. Nghi hoặc ngẩng đầu lên, thấy Nhung Tử đang nhìn mình không chuyển mắt, ánh mắt kia thậm chí có loại si mê làm người ta kinh hãi…
Tim Nhan Cảnh đập thịch một cái, vội ngưng nụ cười nghiêm túc nói: “Chúng ta đi tìm chủ nhân của nó đi, có lẽ đang đi loanh quanh ở gần đây thôi.”
Nhung Tử phục hồi tinh thần, liếc nhìn con mèo trong lòng anh, “Chú không muốn mang nó về nuôi à?”
“Sao làm thế được.” Nhan Cảnh xoa đầu con mèo nhỏ, giọng nói rất nghiêm túc, “Trong mắt người ngoài có lẽ chúng chỉ là sủng vật, thế nhưng với người nuôi sủng vật lại coi bọn nó như người thân mà đối xử. Mất nó, chủ nhân của nó nhất định rất sốt ruột.” Nói xong, lại nắn nắn móng vuốt con mèo như là bắt tay, “Đúng không, bé con?”
Con mèo nhỏ kia rất nể tình mà ‘meow’ một tiếng, cứ như thật sự nghe hiểu vậy.
Nhan Cảnh không nhịn được lại cười rộ lên, xoa xoa đầu nó rồi đi đến bên cạnh Nhung Tử: “Chúng ta ở đây đợi một lát xem, có lẽ chủ nhân của nó ở ngay gần đây.”
Nhan Cảnh dường như vô cùng thích con mèo kia, luôn mỉm cười trêu chọc nó, mèo con mới đầu rất sợ anh, về sau bị anh sờ rất thoái mái liền nhắm mắt nằm trong lòng anh. Nhung Tử đứng ở một bên nhìn cảnh này, trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp. Nhan Cảnh dịu dàng như vậy, cậu chí được gặp trong ảnh…
Hai người đứng ở cửa ra vào trạm xe lửa đợi một lúc, quả nhiên có một cô gái trẻ khoảng hai mươi vội vã chạy về phía này, trong thấy chú mèo trong ngực Nhan Cảnh thì hai mắt sáng ngời, “Điểm Điểm! Trời ơi, cuối cùng chị cũng tìm được em!” Dáng vẻ kích động kia như sắp rớt nước mắt rồi.
Con mèo nhỏ nhìn thấy chủ nhân cũng rất kích động, ở trong lòng Nhan Cảnh kêu ‘meo meo’ không ngừng. Nhan Cảnh mỉm cười thả nó ra, nó liền chạy về phía cô gái xoay quanh chủ nhân một vòng, lại quay đầu kêu ‘meow’ một tiếng với Nhan Cảnh, dường như đang cảm ơn anh.
Nữ sinh đi tới cảm ơn hai người, bởi vì quá kích động mà nói năng hơi lộn xộn: “Cảm ơn hai anh, thật sự, rất cảm ơn, em vừa rồi đứng mua đồ, quay người lại đã không thấy nó đâu, không ngờ nó lại chạy tới trạm xe lửa. Em tìm khắp nơi mà không thấy, đã sắp điên rồi. Điểm Điểm với em rất quan trọng…”
Thấy nữ sinh ôm mèo đã sắp chảy nước mắt rồi, Nhan Cảnh không nhịn được mỉm cười nói: “Không có gì, về sau đi ra ngoài cẩn thận một chút.” Nữ sinh vẫn đứng đấy cảm ơn không ngừng, Nhan Cảnh đành bất đắc dĩ cắt lời cô: “Không cần cảm ơn nữa, em nên tranh thủ về nhà cho nó ăn chút gì đi, nó dường như rất đói.”
Nữ sinh giật mình, cuối cùng cúi đầu thật sâu chào hai người, nói: “Cảm ơn các anh.” Lúc này mới ôm mèo nhỏ vội vã đi mất.
Mãi cho đến khi bóng lưng cô biến mất Nhan Cảnh mới ngưng cười, xoay người nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Nhung Tử cùng anh đi về phía trạm xe lửa, đi vài bước mới không nhịn được nhẹ giong hỏi: “Chú rất yêu mèo, đúng không?”
Nhan Cảnh hơi ngẩn người, đột nhiên có cảm giác bất an khi bí mật dưới đáy lòng bị phát hiện… Cười cười cho qua, nói: “Tôi chỉ thuận tiện làm người tốt thôi. Mèo rất khó hầu hạ, tôi còn lâu mới muốn nuôi.” Căn bản không biết blog của mình đã bị Nhung Tử theo dõi từ lâu, còn cho là mình che dấu rất tốt, tiếp tục giải thích, “Tôi cũng không thích nuôi sủng vật.”
“À…” Nhung Tử ngoài miệng đồng ý, vẻ mặt thành khẩn ‘tôi tin chú’ nhưng trong lòng lại mừng thầm.
Mặc dù có chút ghen ghét sủng vật trong lòng chú Nhan có thể hưởng thụ sự dịu dàng cùng yêu thương của anh, thế nhưng, nếu anh ấy thật sự thích… Tặng cho anh một con cũng không vấn đề.
Chỉ cần anh ấy vui là tốt rồi.
Hai người lại quay về trạm xe lửa, cuối cùng sau phút xếp hàng cũng chen lên được tàu điện ngầm. Nhan Cảnh cố gắng tìm vị trí ít người, đáng tiếc người trên tàu điện ngầm quá đông, luôn không tránh được tiếp xúc thân thể. Nhung Tử dường như phát hiện anh không thoải mái liền đi tới trước mặt anh, dùng tay vịn chặt lan can bên cạnh anh. Như vậy cũng tự nhiên dùng cánh tay tạo ra cho anh một khoảng không tương đối độc lập.
Nhưng dù sao người quá đông, Nhung Tử dù cố gắng thế nào thì không gian kia vẫn rất hẹp, thân thể hai người sắp dán vào nhau, Nhan Cảnh ngẩng đầu là có thể cảm giác được hô hấp ấm áp phất qua mặt mình của thanh niên. Cặp mắt cười nhìn chăm chú vào anh, gần trong gang tấc, thậm chí có thể từ đó nhìn thấy bóng dáng thu nhỏ của mình.
Trong lòng không khỏi run lên, đột nhiên không dám đối diện với tầm mắt của cậu.
Hôm nay làm sao vậy, luôn bị những hành động rất nhỏ của cậu ta làm cảm động, hơn mười năm rèn luyện, những ký ức thống khổ năm đó, trái tim của mình không phải đã sớm nguội lạnh rồi ư, tại sao lại không tuyệt tình được với Nhung Tử?
Một số đoạn ngắn trong trí nhớ lại lần nữa xẹt ngang trong đầu, rất nhiều năm trước, cái người thân thiết gọi mình a Cảnh, lúc cười rộ lên cũng như Nhung Tử lộ ra một hàm răng chỉnh tề, hắn cũng họ Nhung, sẽ có quan hệ gì với Nhung Tử không? Họ Nhung này, dù sao cũng không gặp nhiều…
nhan canh cau mày, suy nghĩ đột nhiên có chút hỗn loạn. Mãi đến khi tàu điện ngầm dừng lại, Nhung Tử giục anh xuống xe anh mới phục hồi tinh thần.
Hai người sóng vai đi trên lối đi bộ bên cạnh quảng trường Thời Đại, nơi này là khu buôn bán phồn hoa nhất bản địa, buổi chiều đúng là lúc náo nhiệt, người đi đường nối liền không dứt, building xung quanh quảng trường giăng đèn sáng trưng, đèn đường màu vàng ấm chiếu lên mặt Nhung Tử tôn lên sự trầm tĩnh cùng nhu hòa chỉ mình cậu có trong bóng đêm.
Cậu ngoan ngoãn đi bên cạnh, lúc Nhan Cảnh lười nói chuyện cậu cũng không nói nhiều, luôn cẩn thận cùng chăm sóc như vậy.
Nhớ tới vừa rồi lúc trả tiền, phục vụ viên mỉm cười đưa hóa đơn hơn bốn trăm đồng, Lưu Sùng kinh ngạc muốn hỏi có chuyện gì lại bị Nhung Tử dùng mắt ngăn lại. Cậu bình tĩnh rút tiền trong túi ra đưa cho phục vụ viên, trên mặt vẫn mang nụ cười không để tâm.
Tuy chút tiền ấy với Nhan Cảnh và âu dương sóc chỉ là chút tiền lẻ, nhưng Nhung Tử lại khác, dù sao cậu ta không có công việc chính thức, hơn nữa không cầm một đồng tiền sinh hoạt của vợ chồng Lưu Chí Cương, tự mình kiếm học phí nuôi sống bản thân nhất định rất khó khăn. Dùng chút thu nhập ít ỏi này trả tiền, có lẽ tiền sinh hoạt tháng này vì vậy mà hết hơn nửa, không khéo những ngày sau đó phải ăn mì tôm tiết kiệm tiền nữa…
Vừa nghĩ như vậy đột nhiên cảm thấy thằng nhóc Nhung Tử này quả thực hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng.
Nhan Cảnh do dự một lát mới thấp giọng nói: “Nhung Tử.”
“Vâng?”
“Hôm nay… Cảm ơn cậu nhé.”
Nghe thấy anh lại nói cảm ơn ngày trước mặt mình, trong lòng Nhung Tử mừng như điên, không nhịn được cong khóe miệng cười tươi rói, “Không cần khách sao, nên làm mà.”
“Ừm… Hôm nào tôi trả tiền lại cho cậu.” Nhan Cảnh thấp giọng nói, “Đừng cậy mạnh, dù sao cậu cũng là sinh viên, không có công việc ổn định, còn phải tự mình kiếm tiền sinh hoạt…”
Nhung Tử thấp giọng ngắt lời anh: “Chú Nhan, chú coi thường tôi quá rồi, tôi không nghèo như chú nghĩ đâu. Tiền kiếm được từ studio của chúng tôi đủ để trả học phí cùng tiền sinh hoạt. Vả lại, tôi sao có thể lấy tiền của chú chứ?” Hơi dừng một lát lại cúi đầu, rất nghiêm túc nói: “Có thể giúp được chú tôi cảm thấy rất vui vẻ. Chú hãy thỏa mãn một chút tâm nguyện ấy của tôi, được không?”
Nhan Cảnh đột nhiên giật mình, anh không ngờ tâm ý của Nhung Tử với anh lại đơn thuần nghiêm túc như vậy, mà ngay cả giúp mình cũng khiến cậu ta vui đến như vậy. Tình yêu thuần túy như vậy khiến đáy lòng đã cô độc rất lâu của Nhan Cảnh đột nhiên trào lên cảm giác ấm áp.
Nhìn người thanh niên bên cạnh, mới vừa hai mươi tuổi, vừa rút đi sự trẻ trung của thiếu niên, trên mặt còn tràn đầy bồng bột phấn chấn của thanh xuân, trong ánh mắt đen bóng tràn đầy tự tin cùng kiên định… So với mình, quả thật kém hơn nhiều lắm.
Bất kể là tuổi, kinh nghiệm, môi trường sinh hoạt đều hoàn toàn không cùng một cấp độ.
Không nên động tâm với người này…
Thế nhưng, bản thân luôn quyết đoán, mà sao hết lần này tới lần khác lại không đành lòng nhìn bộ dáng mất mát của cậu ta…
Nhan Cảnh phát hiện suy nghĩ của mình càng thêm hỗn loạn.
Nhung Tử không hề phát hiện dị thường của anh, tiếp tục thấp giọng nói: “Chú Nhan, trong lòng tôi chú vẫn là người độc lập, ở nước ngoài một mình dốc sức làm việc nhiều năm, chuyện gì cũng đều tự mình chống đỡ, chuyện gì cũng đều không cần người khác quan tâm. Tôi rất muốn quan tâm chú nhiều hơn một chút, lại không biết nên bắt tay làm từ đâu.”
Gãi gãi đầu lúng túng, trong mắt Nhung Tử không che được vẻ mất mát, giọng nói đè xuống rất thấp, “Tôi biết, chú luôn coi tôi như một vãn bối chưa trưởng thành, cho nên… Thử chấp nhận tôi được không?” Nhung Tử quay đầu nhìn về phía anh.
Nhan Cảnh như trước không trả lời.
Nhung Tử vẻ mặt buồn bã, gục đầu xuống khẽ nói: “Tôi đã biết chú sẽ từ chối lần nữa… Xin lỗi, tôi không nên bức chú.”
“Bảo chú chấp nhận tôi, rất khó đúng không…” Nhung Tử cố nén cảm giác khổ sở trong lòng, cố nặn một nụ cười, “Người chú thưởng thức, là loại hình sự nghiệp thành công, có nhiều tiếng nói chung với chú nhỉ?”
“Tôi không có chỗ nào đạt được yêu cầu của chú… Đúng không?”
“Cả ngày đuổi theo chú, thoạt nhìn rất ngây thơ, rất đáng ghét đúng không?”
“Cho nên… Tuy chú vì mặt mũi không mắng tôi, nhưng kỳ thật rất ghét nhìn thấy tôi đi.” Dáng cười nơi khóe miệng Nhung Tử có chút chua chát, “Mỗi lần nhìn thấy tôi sắc mặt của chú rất khó coi, kỳ thật tôi đều biết. Thế nhưng, nếu tôi không mặt dày mày dạn tiếp cận chú, giữa chúng ta càng không có cơ hội.”
“Có lẽ trong mắt chú thì rất buồn cười, nhưng tôi thật sự rất thích chú…”
Nhìn bộ dáng ủ rũ của cậu, cái đầu lông xù rũ xuống ở trước mặt mình như 霜打的茄子, Nhan Cảnh bỗng thấy tim mình mềm nhũn, vội vàng an ủi cậu: “Kỳ thật cậu rất tốt, không cần tự hạ thấp mình như vậy, tôi cũng không vì cậu còn nhỏ tuổi mà coi thường cậu.” Vươn tay muốn xoa đầu cậu ta, nửa đường lại giật mình vì bản thân lại lần nữa mềm lòng với cậu ta, vội vàng cứng đờ rụt tay về.
Nhung Tử cúi đầu, không phát hiện vẻ khác thường của Nhan Cảnh, thấp giọng lẩm bẩm: “Vậy chú có thể thử chấp nhận tôi không?”
Aizz, tại sao lại bị cậu ta quấn trở lại vấn đề này rồi…
“Cho tôi một cơ hội được không? Nhung Tử ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói dịu dàng thậm chí mang theo cầu khẩn, “Chỉ một lần này thôi. Chúng ta ở bên nhau thử xem, nếu quả thật không thích hợp thì chia tay, tôi cam đoan sẽ không quấn quít lấy chú nữa. Đừng ngay cả cơ hội để thử cũng không cho tôi đã dứt khoát từ chối, được không?”
“Tôi…” Nhan Cảnh đột nhiên phát hiện mình căn bản không có lý do từ chối lời tỏ tình thành thật như vậy. Suy nghĩ thật lâu mới thốt ra một câu, “Tôi phải suy nghĩ xem đã.”
Nhung Tử đột nhiên cả kinh. Cậu đã chuẩn bị tinh thần bị Nhan Cảnh từ chối lần nữa từ sớm, mặt dày mày dạn tỏ tình chỉ muốn thử xem giả bộ đáng thương như con mèo nhỏ kia có tác dụng hay không, hoàn toàn không ngờ lại nhận được câu trả lời là “suy nghĩ xem đã.’
Nhan Cảnh vầy mà thật sự mềm lòng rồi, vầy mà thật sự chấp nhận sẽ suy nghĩ về tình cảm này, mà không phải một mực trốn tránh và từ chối…
Đột nhiên có cảm giác như bị vạn sổ xố đập trúng người.
Chỉ cần anh vui vẻ là tốt rồi.
Suy nghĩ của tác giả: Aizz, chú Nhan thật mê người, rất muốn đẩy ngã đấy có biết không!
P/s: đợi tác phẩm hoàn tất tôi muốn viết một ngoại truyện Nhung Tử biến thành mèo nhỏ, ha ha ha ~
Kỳ thật lúc đầu viết quyển sách này cũng bởi vì có một hôm nhìn thấy một người đàn ông dịu dàng trêu một chú mèo, bị cảnh ấy manh cho run rẩy cả trái tim… Nhan Cảnh chính là người đàn ông dịu dàng, Nhung Tử thì là con mèo nhỏ nhu thuận.
Tuy rằng trên giường sẽ bị mèo ăn tươi…