Giường Đơn

quyển 4 chương 6

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Mộc

Người phụ nữ kia, cô thật sự dám thế! Thật sự dám im lặng suốt hai mươi mấy ngày. Ngay cả ngày nhà hàng khai trương cũng không tới!

Chẳng lẽ đến giờ cô còn không hiểu rõ bản thân mình sao?!

Nói một câu rằng cô muốn anh có khó như vậy không?!

Mẹ nó! Còn cả anh nữa, suy nghĩ cái quái gì, lại còn nói trước khi hiểu rõ thì đừng gặp mặt! Rõ ràng là thích cô, thích đến chết đi được! Hiện giờ bị giày vò khó chịu đến chết cũng là anh!

Anh chỉ biết! Anh chỉ biết! Anh tuyệt đối không thể động vào người phụ nữ kia! Vừa dính vào, con mẹ nó chứ, tất cả nguyên tắc, cố chấp đều biến thành cái rắm!

Đối với cô, anh giống như con khỉ vĩnh viễn không thể thoát khỏi bàn tay Phật tổ Như Lai!

Nhưng người phụ nữ kia lại cố tình mặc kệ anh!

Có phải là cô vốn không thích anh không?

Tức giận, anh vung tay lên phát tiết, điều khiển TV liền biến thành bốn, năm mảnh.

“Oa, chú cha, chú lại đập hỏng điều khiển TV rồi!” Ngón tay nho nhỏ chỉ vào mũi anh, oa oa lên án.

Vừa đúng lúc mấy ngày nay Tiểu Niệm bị ngã ở nhà trẻ, vết thâm tím càng lúc càng lớn, cánh tay chỉ vào mũi anh giống như bị gia đình ngược đãi.

“Đừng làm phiền chú!” Đẩy ngón tay nhỏ bé ra, anh thấy thật phiền chán, buồn bực đến nỗi mất đi tất cả kiên nhẫn với mọi người, buồn bực đến mức mấy ngày nay, Tình Không thấy anh thì liền cố trốn xa hết mức có thể.

Nhưng con bé lại không sợ anh, không có điều khiển từ xa, đành phải chạy đến chỗ TV, vừa ấn đổi kênh vừa liên mồm, “Chú cha, chú không thể như thế đâu! Mẹ nói tính tình chú lại xấu rồi, mẹ muốn dẫn cháu rời nhà đấy!”

Anh trở mình tỏ vẻ xem thường, dựa vào ghế sô pha, cả người chẳng còn chút sức lực nào.

Rời nhà đi? Tình Không đã ra khỏi nhà rồi! Mỗi ngày đều lấy cớ đi siêu thị, trốn không thấy bóng dáng!

Như vậy cũng tốt, anh đỡ phải kiềm chế tính tình của mình với cô.

Nhưng đối với tiểu quỷ này, anh không như thế! “Không phải đã nói với cháu rồi à? Về sau chỉ có thể gọi chú là chú thôi!” Thật xấu hổ, luôn mồm chú cha, sẽ khiến người ta hiểu lầm.

Kể từ khi Tiểu Niệm bắt đầu tập nói đã gọi anh là cha, cha, anh tốn sức chín trâu hai hổ mới dạy được nó sửa lại là chú, nhưng đứa bé ương bướng này lại cố tình thêm chữ cha vào sau chữ chú.

Trước kia, tuy anh cũng thấy bực mình nhưng không sao cả, có điều hiện giờ đã khác… Vạn nhất cô hiểu lầm rằng anh và Tình Không có gì mờ ám, hoài nghi đứa bé kia là con của anh thì làm sao đây?

Tuy rằng thiếu chút nữa anh đã cưới Tình Không.

Nhưng đó vốn là hai việc khác nhau, cho dù lấy Tình Không thì anh cũng không chạm vào cô ấy! Sao anh có thể động vào người phụ nữ của anh trai được chứ?!

Tiểu quỷ không ngừng đổi kênh, miệng nói không ngừng.

Thở ra một hơi, anh nhắc mình đừng tức giận. Ngẩng đầu lên, ngạc nhiên một chút, vội kêu to, “Quay lại đi! Quay lại đi!”

Anh nhìn thấy cô!

May là gần đây công việc của anh được xử lý khá tốt, Tiểu Niệm ngoan ngoãn chuyển về đúng kênh.

Trên màn hình ti vi là một đoạn tin tức phỏng vấn đoàn phim “Đa dạng nam tử ” ở Pháp.

Thì ra cô đi quay phim ở Pháp.

Trái tim nhẹ nhõm hơn một chút.

Ít nhất cũng biết cô không biến mất vô cớ.

Đáng chết!

Hình ảnh lại đổi, anh còn chưa nhìn đủ cô thì lại quay đến một tên tiểu bạch kiểm!

“Triệu Diệc Minh, tôi thay mặt cho người xem cả nước muốn lén hỏi anh một vấn đề nhé!” Phóng viên giả vờ nghịch ngợm, tỏ ra thần bí.

“Đương nhiên là có thể!” Người đàn ông đẹp trai nhướn mày, dáng vẻ đẹp đến ngây người.

Nhưng người đàn ông đang xem ti vi lại không kiên nhẫn.

Có rắm mau phóng! Giả vờ lạnh lùng cái gì!

Đàn ông nhìn đàn ông thì có cái quái gì đâu!

Màn ảnh lúc ẩn lúc hiện, anh mơ hồ thấy Mạt Mạt đang thản nhiên cầm đồ uống.

Không biết từ lúc nào, cơn giận tan dần đi, khóe môi khẽ nhếch lên.

Nhưng phóng viên vừa lên tiếng, anh liền kinh ngạc.

“Người xem cả nước đều rất muốn biết, trong quá trình anh Triệu Diệc Minh quay phim có sinh ra cảm giác khác thường gì với Sam Thái Hạ Vũ Mạt không?”

Người đàn ông đẹp trai sửng sốt một lúc, gương mặt trẻ trung trở nên ngượng ngùng, “Tiểu Mạt… rất đẹp…”

Mắt báo híp lại đầy nguy hiểm, có người nói cô đẹp, anh khó chịu!

Lúc này, trên màn ảnh hiện lên mấy đoạn ngắn trong “Đa dạng nam tử ”, Sam Thái đấm Đạo Minh Tự, lần đầu tiên hẹn hò, Đạo Minh Tự bị sốt nằm lên đùi Sam Thái, khi tiệc rượu diễn ra, hai người môi và môi vô tình chạm vào nhau.

Màn ảnh trở về như cũ, trong ti vi, người đàn ông đẹp trai càng thêm ngượng ngùng.

“Rất nhiều người hâm mộ đều nói, khi Triệu Diệc Minh diễn cảnh hôn đặc biệt nhập tâm, thoạt nhìn vô cùng thâm tình. Tất cả mọi người đều rất muốn biết, tương lai liệu có thể thành phim giả tình thật không?”

Gã đàn ông chết tiệt! Rõ ràng là chiếm lợi ích! Thâm tình cái con khỉ!

Người đàn ông nhìn ti vi, hai nắm tay rất chặt, thật sự muốn đánh người!

“Tôi có thể diễn rất nhập tâm! Thực ra tôi vẫn luôn theo đuổi Tiểu Mạt.” Thật ngạc nhiên, người đàn ông thẳng thắn thông báo.

Trái tim Phàn Dực Á chợt lạnh đi, xong rồi, tình địch thật là nhiều!

Hạ Vũ Mạt, cô là hoa thu hút bướm!

Anh rất muốn bứt hết cánh hoa của cô!

“Hạ Vũ Mạt, cô thì sao?” Phong viên rất hưng phấn, micro lập tức đưa tới bên môi cô, “Người xem cả nước đều rất muốn biết cô có thể cho Triệu Diệc Minh cơ hội không? Đạo Minh Tự và Sam Thái liệu có trở thành phim giả tình thật như mọi người mong chờ không?”

Tốt lắm, tốt lắm! Anh cũng rất muốn biết!

Anh không nhận ra chính mình đã nghiến răng nghiến lợi.

Gương mặt thanh tú lạnh lùng thản nhiên nhăn mày, sau đó liền tỉnh táo, “Chuyện tình cảm cá nhân tôi không muốn nói nhiều.”

Cô phải nói cho rõ đi chứ!

Phim giả tình thật à?

Anh muốn gào thét lên!

Tiếp theo, cô vô cùng chậm rãi hướng sang đề tài khác.

Đợi khi phóng viên phỏng vấn xong, anh vẫn còn thất thần.

“Chú cha!” Tiểu Niệm thấy kì lạ liền đẩy anh, vừa rồi biểu cảm của chú cha rất đa dạng, còn nhiều hơn cả nhân vật trong phim hoạt hình.

“Ừ.” Quay đầu lại, nhìn Tiểu Niệm.

Anh đột nhiên lo lắng, dáng vẻ của cái tên tiểu bạch kiểm kia rất dễ khiến người ta lo lắng!!

“Tiểu Niệm, nam diễn viên kia và chú, ai đẹp trai hơn?” Trước kia cũng có rất nhiều cô gái nhìn thấy anh thì trầm trồ, đoàn “người hâm mộ” của anh cũng rất lớn.

“Đương nhiên là anh Đạo Minh Tự đẹp trai hơn rồi!” Ngay cả một chút do dự cũng không có!

Chú cha làm sao so sánh với ngôi sao được?! Ngày nào cũng có thể gặp chú cha, còn anh Đạo Minh Tự thì chỉ nhìn thấy qua ti vi thôi!

Trẻ con sẽ không lừa người, nghĩ sao nói vậy, thật đến mức phá tan cả tâm lý tự đại của người nào đó.

Không nói gì, trừng hai mắt, anh bị đả kích!

Làm sao bây giờ? Có phải anh nên tích cực hơn một chút không?

Kiêu ngạo thế này! Người phụ nữ của anh bị người khác bắt mất thì làm sao đây?

Khi anh đang bị lời nói của tiểu quỷ đả kích nghiêm trọng, điện thoại vang lên, anh nhấc máy, “Xin chào!” Giọng nói hung ác, ai bảo gọi đúng lúc tâm trạng anh không tốt, tại người đó xui xẻo thôi!

“A Á.” Giọng nói bình tĩnh, “Là em.”

Mạt Mạt!

“Có thể ra ngoài gặp nhau không? Em vừa xuống máy bay, có việc muốn nói với anh.” Giọng nói của cô tuy rất nhẹ nhàng, nhưng nếu nghe cẩn thận thì có thể nhận ra một chút mệt mỏi.

Dập điện thoại, nhất thời, nụ cười của anh xuất hiện.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Khi anh đi tới quán cà phê cô hẹn, cô đã chờ ở đó rất lâu.

Cô thản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, một bên mặt có vẻ sầu lo, mơ hồ mà anh chưa từng thấy.

Nhếch môi, khác với cô, tâm trạng anh rất tốt!

Đi đến trước mặt cô, gõ lên bàn, nhắc nhở cô anh đã đến.

“Tìm tôi có chuyện gì?” Anh cố ý ra vẻ.

Cười nhạt, nhìn nụ cười của cô không đoán được tâm trạng cô lúc này.

Nhưng cà phê đã bị cô cho thêm vài thìa đường, nhiều đến mức có thể đầu độc người ta bị bệnh tiểu đường.

“Hình như tôi đã nói rồi, khi chưa hiểu rõ em muốn gì thì tạm thời đừng gặp nhau.” Đoạt lấy tách cà phê của cô, anh đẩy nó sang một bên.

Anh muốn ép cô phải thật lòng.

Nói một câu, em thích anh.

Đối với anh rất quan trọng!

Cô chật vật, nhắm mắt lại, lạnh nhạt nói ra ý đồ của mình, “A Á, em mang thai.”

Bàn tay nhỏ bé của cô khẽ nắm lại.

Anh ngây ngẩn cả người.

Anh làm cô to bụng?

Cũng phải, đêm hôm đó, anh vốn dĩ không nhớ ra phải dùng “áo mưa”.

Nhưng mà trở thành cha sao?

Tâm trạng anh không hề vui sướng.

Anh không thích trẻ con, vừa bẩn vừa thối, ban đêm còn khóc không ngừng, phiền chết đi được.

Anh càng không muốn sinh một đứa bé xấu tính giống mình.

Tiểu Niệm thì khác, bởi vì Tiểu Niệm là cốt nhục của anh trai đã qua đời, đối với con của mình, anh không tin là mình có thể kiên nhẫn như thế.

“Em định xử lý đứa bé này thế nào?” Vẻ mặt anh trở nên nghiêm túc.

Xử lý? Cô cắn môi dưới, “Ý anh là gì?”

“Anh không thích trẻ con!” Anh nói rất dứt khoát.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái xanh.

“Tôi hiểu rồi! Chỉ là một đứa bé thôi, tôi cũng có thể nuôi được!” Phút chốc, cô đứng lên.

Nếu đây là thái độ của anh, như vậy cô sẽ không nói nữa!

“Em không thể nghe anh nói xong hết được sao?” Anh kéo cổ tay cô, tức giận quát lên.

Người phụ nữ này thật đáng giận!

“Nếu em thích trẻ con thì chúng ta sẽ sinh nó! Chỉ cần là do em sinh, anh đều OK!” Rốt cục, anh rống ra một hơi tất cả những gì muốn nói.

Cô cảm thấy khó tin, ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn anh.

“Bây giờ ngồi xuống cho anh! Nói cho anh biết, em muốn gì!” Anh đã thở hổn hền, giọng nói tuyệt đối nghiêm túc.

Cô ngoan ngoãn trở về vị trí.

Trái tim không ngừng run lên.

Cô cảm thấy, hình như mình sai lầm rồi…

Thật sự đã quá sai…

A Á cũng không khó giành lại như cô tưởng, trái tim anh chưa từng thay đổi.

Nếu anh biết tất cả đều là… thì nên làm sao đây?…

“Em, em phải có hôn lễ…” Cô ngập ngừng nói ra mục đích của mình.

Chuyện đã tới nước này, cô không thể thẳng thắn được.

“Được! Chúng ta kết hôn!” Anh lập tức đáp ứng.

“Nhưng anh có điều kiện! Sau khi kết hôn, em phải rời khỏi giới giải trí! Còn nữa, bỏ cái tật xấu hơi một chút là bướng bỉnh của em đi!” Anh ngang ngược ra lệnh cho cô!

Nếu để cho anh thấy vợ mình và người đàn ông khác hôn đến hôn đi… còn có cho người ta sống hay không chứ?

“Không được!” Cô kiên trì, “Em nợ công ty điện ảnh rất nhiều tiền, muốn rời khỏi giới giải trí, ít nhất cũng phải ba năm nữa…”

Cô nợ người ta tiền, không phải anh không biết! Phải nói là người trên trái đất này đều biết!

Tờ chi phiếu được đặt lên trước mặt cô, cô khiếp sợ.

“Anh đã bán con ngựa ở Anh rồi!” Con ngựa kia đã từng là bảo bối của anh.

Nhưng bất kể đồ gì khi so với cô thì đều chẳng đáng một đồng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio