Bố Lạc không tin vào mắt mình, ông ta thật sự không ngờ, Lạc Thanh Du giống như biến thành một người khác vậy. Trước đây dù bọn họ có bắt nạt cô thế nào, cô cũng chỉ yên lặng khóc.
Nhưng hôm nay, cô không chỉ không kính trọng ông ta, mà còn dám đánh cả mẹ kế? “Lạc Thanh Du, mày làm phản đấy à?” Bố Lạc tóm lấy tập tài liệu trên bàn ném về phía Lạc Thanh Du.
Lạc Thanh Du tránh được, đôi mắt bừng bừng lửa giận nhìn bố Lạc: “Nếu hôm nay ông dám chạm đến một sợi tóc của tôi, ngày mai tôi sẽ đăng báo, cắt đứt quan hệ với nhà họ Lạc. Tôi sẽ mở to mắt nhìn nhà họ Lạc bị Á Châu nuốt chửng, nhìn các người tuột dốc từ cuộc sống vàng son xa hoa lãng phí xuống ăn xin, nhìn các người bước từng bước đến cuộc sống không bằng heo chó mà tôi đã phải trải qua…”
Tập tài liệu kia rơi xuống đất, bố Lạc đã quen với cuộc sống cao cao tại thượng được mọi người kính trọng, nếu bắt ông ta phải sống một cuộc sống khốn khó thì thà đế ông ta chết còn hơn.
“Thanh Du, bố là bố ruột của con mà, con nhắn tâm nhìn Lạc Thị mà bố khổ cực sáng lập bị hủy hoại trong chốc lát sao?”
Lạc Thanh Du bỗng nhếch miệng cười, nếu nhà họ Lạc muốn kéo cô xuống vũng nước đục này thì cô sẽ giảm lên bia mộ của nhà họ Lạc để leo lên.
“Tôi có thế giúp ông, nhưng phải có điều kiện” Lạc Thanh Du nói.
“Điều kiện gì?” Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Lạc Thanh Du chuyển sang bà mẹ kế, nhớ tới sự đau khổ mà Lạc Thanh Du gốc phải chịu vì bà ta, Lạc Thanh Du không thể khoan dung với bà ta được.
“Đầu tiên là bắt bà ba dập đầu với tôi nhận sai.”
“Không được” Mẹ kế hét lên: “Lạc Thanh Du, mày là cái thá gì?”
“Quỳ xuống!” Bố Lạc lạnh nhạt nói với mẹ k.
: Mẹ kế không thế tin được nhìn người chồng luôn yêu chiều mình, cất giọng the thé nói: Muốn tôi quỳ xuống trước mặt con chó cái này á, không bao giờ!”
Một giây sau, bà ta bỗng nhiên kéo tay bố Lạc, khép nép cầu xin: “Chồng à, nhà họ Lạc chúng ta bị ai hại thành như vậy, trong lòng ông không rõ sao?” Ánh mắt bố Lạc nhìn Lạc Thanh Du ngập tràn tức giận.
Lạc Thanh Du biết, bây giờ bố Lạc chỉ mong có thể bóp chết cô ngay lập tức, nhưng ông ta lại đang có chuyện muốn cầu xin cô.
Lạc Thanh Du nói: “Cho dù là vì tôi, nhưng bà đừng quên, muốn cởi nút thì phải tìm người thắt nút. Muốn cứu Lạc Thị, các người phải dựa vào.
tôi Lạc Thanh Du biết rõ, đối phó với loại người vô tình vô nghĩa như người nhà họ Lạc thì phải dùng chiêu gậy ông đập lưng ông Mẹ kế ác độc nguyền rủa Lạc Thanh Du: “Lạc Thanh Du, con chó cái này, sao mày có thể vô liêm sỉ thế?”
Lạc Thanh Du cười hỏi lại bà ta: “Bà đuổi vợ cả là mẹ tôi xuống, ngủ trên chiếc giường đáng ra mẹ tôi được ngủ, tiêu tiền mà đáng ra mẹ tôi được tiêu, thậm chí đến lúc mẹ tôi bị bệnh, bà không những không cứu giúp mà còn bỏ đá xuống giết, như vậy thì không vô liêm sỉ sao?” Mặt mẹ kế tái xanh.
Bố Lạc ngoại tình, ép đứa con hợp pháp trở thành con riêng, đây là vụ tai tiếng lớn nhất Lạc Thị Lạc Thanh Du nhìn bố Lạc, đợi phản ứng của ông ta.
Bố Lạc không cam lòng nhắm mắt lại, quát lớn: “Còn không mau quỳ xuống?”
Mẹ kế kinh ngạc nhìn bố Lạc: “Ông vì một đứa con riêng mà đối xử với tôi như vậy sao?”
Bố Lạc giận dữ nói: “Quỳ xuống!”
Mẹ kế khẽ cắn môi, bất đắc dĩ quỳ xuống, nhưng đôi mắt đỏ lừ vẫn như đao kiếm nhìn về phía Lạc Thanh Du.