Bé Tùng nhìn chị Sáu Hoa Nhị, đáy mắt đỏ ngầu “Cô hại chết anh ấy?”
Chị Sáu nhìn bé Tùng ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng thì không, biểu tình cực kỳ gượng gạo không tự nhiên.
Cô muốn tiết lộ hết tình hình thực tế cô biết cho bé Tùng, nhưng cô dùng tư thái của kẻ thẳng lợi châm chọc bé Tùng.
Ý chỉ của bố nuôi đưa ra, tôi không thể không tuân theo. Nhưng cậu yên tâm, lúc chết em ấy cũng không cô đơn, trong địa cung còn có hai người đi theo cậu ta. Nghe nói hai người này còn là thân thích của cậu ta, một người tên là Chiến Bá Minh, một người tên là Dư Thiên An đến..”
Bé Tùng trong mắt văn lên tơ máu đỏ sẫm…
Ông bà của cậu bé cũng bị hại rồi.
Ông Chiêm Thiên nghe nói Dư Thiên An còn sống, thế nhưng hôm nay đã chết rồi.
Cái kiểu niềm vui đến nhanh, nhưng đi lại càng nhanh hơn giống như sự chênh lệch giữa lòng sông với mặt biển khiến ông thực sự nổi trận lôi đình.
“Con bé này hại chết thượng tướng của Mạt Thế chúng ta. Con à, con trả thù thay Mạt Thế, sau khi quay về có thế lĩnh thưởng”
“Vâng ạ-“bé Tùng nhảy lên một cái.
Bé Tùng hung ác đá về phía chị Sáu, chị Sáu chỉ lui về sau né tránh.
Ông Chiêm Thiên cứ bới từng nơi từng nơi một trong phế tích, tìm kiếm thi thể của Chiến Quốc Việt.
Chị Sáu và bé Tùng đánh nhau kịch liệt.
bé Tùng không ngờ, chị Sáu bình thường có tư chất bình thường lại là thâm tàng bất lộ, cho dù cậu có ra chiêu độc cỡ nào, chị Sáu cũng có thể hóa giải một cách xảo diệu.
“Không ngờ thân thủ của chị tốt như vậy”“bé Tùng tự giễu nói: “Sao trước đây tôi không biết cô lợi hại như vậy nhỉ?”
Chị Sáu giả vờ kinh ngạc nói: “Em… em.
là bé Tùng? Vậy người chết ở trong địa cung là ai?”
Lời này của cô khiến bé Tùng thực sự bị ép phát điên.
Hóa ra, bố nuôi nhận nhầm Chiến Quốc Việt thành cậu. Nhưng bố nuôi vẫn không hề nương tay vi Có thể thấy, bố nuôi tuyệt tình với cậu cỡ nào.
Bé Tùng tức giận, tung ra một chưởng.
Chị Sáu né đi, ngoái đầu lại cười xinh đẹp nói: “Chị không đánh với em nữa” Sau đó chuẩn bị chạy.
Trong lời của cô đã nói lên tất cả, cô tin rằng bé Tùng sẽ không tồn tại nỗi mong chờ với Điện Quân Tình nữa. Chỉ cần bé Tùng hết hi vọng với Điện Quân Tình, thì cậu sẽ không bị bất cứ ai ở Điện Quân Tình lợi dụng.
Chị Sáu tự tay chặt đứt sự tín nhiệm của bé Tùng với Điện Quân Tình. Cô tin rằng bé Tùng có thể lớn lên thành một kẻ mạnh đánh đâu thẳng đó trong một khoảng thời gian ngắn.
Chỉ là chị Sáu không ngờ được, cô giúp bé Tùng, lại không thể giúp chính mình Mấy chị khác trong Điện Quân Tình, chị cả Hoa Dung, chị bảy Hoa Ảnh, còn cả chị hai Hoa Hỏa bỗng nhiên xuất hiện, hùng hổ dồn ép chị Sáu lui lại.
Chiêm Thiên và bé Tùng thấy tình thế không đúng, mau chóng trốn ở sau đống đổ nát.
Chị Sáu bị khí thế khiếp người của chị Đại khiến cho không thể lui được nữa.
“Cô cho nổ địa cung?” Chị Đại đỏ mắt chất vấn.
Chị Sáu nói: “Chị Đại, bố nuôi bảo em giờ tý khởi động nút phá hủy địa cung. Em chẳng qua là tuân lệnh làm việc”
“Bé Tùng ở trong địa cung, cô cũng biết?
“Hoa Dung đáy mắt rung rung.
Chị Sáu mang vẻ thờ ơ nói: “Nó đã hóa thành hàng ngàn hàng vạn hạt bụi rồi..”
Chị Đại đặc biệt vung tay lên, thưởng cho chị Sáu một bạt tai.
“Hoa Nhị, sao cô lại ra tay được chứ?”
Hoa Nhị ôm mặt, oan ức nói: “Chị cả, em cũng không muốn, nhưng đây là chỉ thị của bố nuôi mà.”
Đáy mắt Hoa Dung ngấn lệ, tâm trạng đau lòng tột cùng khó mà che giấu.
“Cáo nhỏ là ân nhân cứu mạng của chúng ta, tôi đã từng đồng ý với nó, an nguy của nó ở Điện Quân Tình do tôi phụ trách Hôm nay cô giết nó, tôi sẽ không tha cho cô.”
Hoa Dung đưa một thanh chủy thủ cho chị Sáu nói: “Cô tự kết thúc đi. Miễn cho chị em chúng ta tàn sát lẫn nhau lại không hay”
Chị Sáu cầm chủy thủ, lại chậm chạp không muốn ra tay.