Chương : Cắt đứt
Cuộc điện thoại của bà Dư khiến Chiến Hàn Quân bị đả kϊƈɦ rất nặng, lại đánh bại cả cả Dư Sinh.
Chiến Hàn Quân loạng choạng đi đến trước mặt Dư Thiên An với biểu cảm lạnh lùng chưa từng thấy.
“Hãy tự lo liệu cho bản thân đi” Giọng nói của anh không có chút hơi ấm, không có chút cảm xúc, cứ y như người máy vậy.
Dư Thiên An mở to mắt: “Hàn Quân, ý con là gi vậy.”
Đôi mắt của Chiến Hàn Quân hoàn toàn không có chút tinh thần gì cả: “Nếu như sớm biết có ngày hôm nay thì con đã sớm quyết đoán hơn một chút cắt đứt với mẹ, chính sự nhu nhược yếu đuối của con đã hại Linh Trang”
Chiến Hàn Quân bất thình lình quỳ xuống trước mặt Dư Thiên An: “Cảm ơn mẹ đã cho con sinh mạng này nhưng con nghĩ sau này tôi sẽ không bao giờ gặp lại mẹ nữa”
Dư Thiên An trừng mắt nhìn Chiến Hàn Quân bằng ánh khó tin và điên loạn quát lớn lên: “Con vì Nghiêm Linh Trang mà cắt đứt quan hệ với mẹ có đúng không?”
Bà dù có nằm mơ cũng không ngờ kết quả lại có sự đảo ngược như thế.
Bà cứ ngỡ mình và Nghiêm Linh Trang trong cuộc chiến tranh giành Chiến Hàn Quân thì dù Chiến Hàn Quân có yêu thương Nghiêm Linh Trang đến đâu thì cuối cùng tình cảm vợ chồng cũng không thể vượt qua được quan hệ mẹ con.
Nhưng không ngờ Chiến Hàn Quân lại vì Nghiêm Linh Trang mà tình nguyện từ bỏ người mẹ như bà.
“Hàn Quân, mẹ là mẹ ruột của con đấy, mang thai mười tháng con có biết mẹ cực khổ thế nào không? Vì con mẹ ngày đêm phải sống trong sợ hãi, ngày đêm chịu sự dày vò và nhớ nhung, bây giờ con khôn lớn rồi lại vì một người phụ nữ mà bỏ rơi mẹ ruột sao, con làm thế không cảm thấy có lỗi với mẹ sao?”
Dư Thiên An bức xúc vô cùng Chiến Hàn Quân bật cười trong sự bất lực: “Nếu như con có thể lựa chọn thì con rất hy vọng mẹ chưa bao giờ sinh ra con, như thế con và Linh Trang sẽ không gặp gỡ nhau, Linh Trang cũng không cần phải chịu đựng sự dày vò đến từ phía mẹ, mẹ có biết không? Cả đời này việc con không muốn làm nhất chính là trở thành con trai của mẹ đấy: Trái tim của Dư Thiên An run rẩy hết cả lên: “Con nói cái gì?”
Chiến Hàn Quân nói: “Mẹ chỉ biết đến sự đau khổ của mình nhưng mẹ lại không biết đến sự đau khổ của Linh Trang, nói khổ cực mà cô ấy đã vì con bỏ ra cả đời này không hề ít hơn mẹ, con có lỗi với mẹ nhưng càng có lỗi với cô ấy hơn, mẹ chính là nguồn gốc cho sự bi thương của Linh Trang, mẹ không đồng ý chung sống hòa thuận với cô ấy thì con chỉ còn cách lựa chọn một trong hai người thôi nhưng con xin lỗi, con đã lựa chọn Linh Trang”
Nói rồi Chiến Hàn Quân cúi đầu lạy Dư Thiên An ba cái, sau đó anh đứng dậy và quyết đoán đi thẳng ra ngoài cửa.
Dư Thiên An vừa tức giận vừa gấp như bị lửa thiêu đốt, cuối cùng bà quay qua cầu cứu ông cụ Chiến: “Ông cụ, ông hãy xem đứa cháu ngoan của ông bây giờ dám bất hiếu như thế kìa, ông cũng không quản nó sao?”
Ông cụ Chiến vốn dĩ rất thích cặp vợ chồng Tình tứ của Hàn Quân và Linh Trang, bây giờ thấy.
Dư Thiên An hành hạ chúng thành ra bộ dạng người không ra người ma không ra ma mà trong lòng cực kỳ tức giận với Dư Thiên An Chẳng qua do ông cụ Chiến tuổi đã cao nên cách xử lý mọi chuyện không còn cứng rắn như ngày xưa nữa mà trở nên uyển chuyển hơn rất nhiều.
Ông ta vừa phải nghĩ đến việc đập tan mối quan hệ thù hẳn giữa hai nhà Hàn Dư vừa phải †ạo cho Chiến Bá Minh cảm giác gia đình khi quay trở lại nhà họ Chiến nên ông ta không dám quá thiên vị Nghiêm Linh Trang, chỉ có thể kiềm chế cơn giận trong lòng và thản nhiên nói: “Thiên An, Hàn Quân đúng là do con sinh ra nhưng con lại chưa từng nuôi dạy nó một ngày nào cả nên tính cách của nó con vấn chưa hiểu rõ cho lắm, tính của nó rất ngỗ nghịch, con càng ngăn cấm thì nó càng muốn làm cho bằng được, bố thấy con nên đợi vài ngày cho Hàn Quân nguôi ngoai cơn giận thì nó sẽ quay trở về thôi”
Lời nói của ông ta khiến Dư Thiên An uất nghẹn trong cổ họng: “Ý của ông cụ là sao? Bố nói vì con chưa từng nuôi dạy nó ngày nào nên không được đưa ra yêu cầu cho nó đúng không?
Nhưng đây là lỗi của con sao?”
Ông cụ Chiến nói: “Chuyện này là lỗi của bố nhưng tại sao bố phải giam con lại lẽ nào trong lòng con còn không rõ sao? Thiên An, bố không giao con ra cũng vì nể mặt của trưởng quan Dư, mà thôi đi, chuyện ngày xưa cũng đã qua rồi”