Chương : Phát điên
Linh Trang bị sự xuất hiện đột ngột của Hàn Quân làm cho bất ngờ, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ gặp lại anh trong bộ dạng như thế, đối với cô mà nói gặp gỡ trong trường hợp này không phải bất ngờ mà là sự kinh ngạc chưa hề có sự chuẩn bị tâm lý trước.
“Anh thả tôi ra, tôi không muốn theo anh về nhà, chúng ta đã ly hôn rồi, tôi sống chết thế nào cũng không căn anh phải quan tâm đến” Cô buông lời tuyệt tình.
Cô thật sự hy vọng Chiến Hàn Quân sẽ từ bỏ mình, cô bị Dư Thiên An đả kϊƈɦ lòng tự tôn đến mức cùng cực khiến cô dần dần tin rằng mình chính là loại người mà Dư Thiên An nói Đồ vô dụng và là gánh nặng cho Chiến Hàn Quân Chính cô cứ mặt dày bám theo Chiến Hàn Quân Bản thân cô đang sống trong địa ngục thì thôi, sao còn nhẫn tâm kéo cả anh xuống địa ngục nữa chứ.
Trong đầu Nghiêm Linh Trang chỉ có một ý nghĩ chính là đẩy Chiến Hàn Quân rời xa cô ra, như thế những tai kiếp của cô sế không có liên quan đến anh.
Nhưng cô không biết rằng từng câu từng chữ của cô giống như con dao sắc bén đâm thẳng vào người Chiến Hàn Quân.
“Cục cưng, anh không có ly hôn với em, anh mãi mãi không bao giờ ly hôn với em nên em chính là vợ của Chiến Hàn Quân này, một ngày là vợ, cả đời này cũng là vợ anh, em đừng tìm cách rời xa anh nữa” Chiến Hàn Quân quyết đoán Nghiêm Linh Trang dùng hết sức mình nhưng vẫn không thoát ra khỏi vòng tay của Chiến Hàn Quân, cảm xúc của cô quá kϊƈɦ động khiến cơ thế cô bắt đầu quâ cưồng rồi ngã xuống.
Chiến Hàn Quân cảm nhận được cơ thể Nghiêm Linh Trang đang dần gục xuống trong lòng anh nên sợ đến mức tái xanh mặt lại: “Cục cưng, em làm sao thế?”
Anh quỳ xuống thì phát hiện cô đang sùi bọt mép, đôi mắt nhắm chặt lại, xem ra tình trạng đang vô cùng nguy cấp.
Chiến Hàn Quân bế Nghiêm Linh Trang lên và vội vã chạy đến phòng cấp cứu.
“Bác sĩ, bác sĩ” Anh vừa chạy vừa hét lớn.
Bác sĩ thấy tổng giám đốc nên rất nhiên không dám chậm trễ nên nhanh chóng đưa Nghiêm Linh Trang vào trong phòng cấp cứu.
Chiến Hàn Quân lúc này giống như một chú chó hoang vậy, anh cúi đầu ngồi đợi ở ghế chờ bên ngoài hành lang, đôi tay giữ chặt thành hình nắm đấm, ngón tay đâm sâu vào trong da thịt nhưng vẫn không có cảm giác gì Bà Dư đang thất thần lúc bấy giờ mới dần định thần trở lại.
Hôm nay Linh Trang và bà ta đến bệnh viện Á Châu đều là âm mưu dụ người vào tròng của Chiến Hàn Quân.
Bà ta chậm chầm đi đến trước mặt Chiến Hàn Quân và ngồi xuống cái ghế bên cạnh anh.
Bà ta khế thở dài một cái và nói một cách nặng nề: “Hàn Quân, hãy buông tha cho Linh Trang đi, cũng như buông tha cho chính mình”
Chiến Hàn Quân chưa bao giờ chưa đến việc sẽ từ bỏ Nghiêm Linh Trang, khi nghe thấy lời của bà Dư khiến anh có chút bất ngờ: “Cháu sẽ không từ bỏ cô ấy đâu”
Bà Dư nói: “Tôi biết cậu rất yêu cô ấy, Dư Sinh cũng nói ông ấy yêu tôi nhưng tình yêu của chúng †ôi mang theo tính phá hủy, Dư Sinh biến tôi trở thành một con rối không cảm xúc, còn cậu biến Linh Trang thành ra bộ dạng gì thì bản thân cậu cũng đã tận mắt nhìn thấy rồi đấy”
Chiến Hàn Quân cắn chặt môi, lời nói của bà Dư khiến anh không cách nào cãi lại được.
Bà Dư lại nói tiếp: “Nếu cậu thật sự muốn tốt cho Linh Trang thì hãy buông tha cho cô ấy đi, hãy để cô ấy một mình trốn đi gặm nhấm vết thương của mình. Tính cách của Linh Trang rất kiên cường, tôi tin chỉ cần cậu đừng kϊƈɦ động ấy thì chắc chẩn cô lần dần hồi phục th Chiến Hàn Quân im lặng không nói gì cả.
Cho dù lời nói của bà Dư có đạo lý đến cỡ nào nhưng Chiến Hàn Quân chỉ khẳng định một điều thôi: “Anh ấy không thể để Linh Trang rời khỏi mình”