Chương : Đau lòng
Chiến Hàn Quân trong mắt hiện lên vẻ đau khổ: “Buông cô ấy ra”
Các y tá nhìn thấy tổng giám đốc đã đến, liền buông Nghiêm Linh Trang ra “Đi ra ngoài” Chiến Hàn Quân nghiêm nghị nói Nhìn thấy các y tá kéo lấy Nghiêm Linh Trang một cách thô bạo, anh cảm thấy đặc biệt khó chịu.
Các y tá liền sợ hãi rời đi Nghiêm Linh Trang cuộn tròn trêи mặt đất rồi lại bướng bỉnh đứng dậy, Chiến Hàn Quân tiến lên ba bước hai bước, bước nhanh về phía trước ôm chặt lấy Nghiêm Linh Trang vào lòng, đau lòng mà lấm bấm “Bé cưng, anh biết là em vô cùng khó chịu, để anh ở lại cùng em, cùng em nói chuyện, có được không vậy?”
Sự hoảng loạn không biết đến từ nơi nào của Linh Trang lập tức lắng xuống, bởi vì có sự xuất hiện của Chiến Hàn Quân, cô liền có cảm giác an toàn. Khi cả người thả lỏng, cô ấy mới nhận ra rằng mình yếu đuối, yếu ớt đến nhường nào.
Cô ngả mình vào trong vòng tay của Chiến Hàn Quân Chiến Hàn Quân dịu dàng ôm lấy cô, âu yếm xoa đầu cô bằng đôi bàn tay to lớn của anh, dỗ dành cô như đang dỗ dành một đứa trẻ vậy: “Đừng sợ, anh Quân ở bên cạnh em, sẽ luôn luôn ở bên cạnh em. Anh sẽ không bao giờ rời xa em”
Linh Trang vẻ mặt mờ mịt mà nhìn anh, cô đột nhiên đưa tay ra chạm vào khuôn mặt của Chiến Hàn Quân, cô cảm thấy mình nhất định là ảo tưởng, không phải là anh Quân sớm đã ly hôn với cô rồi sao?
Anh Quân không phải là bị cô chọc cho tức giận mà rời xa cô rồi sao, sao anh lại có thể đến đây với cô được chứ?
Đây chắc chắn không phải là anh Quân.
Bàn tay cô run rẩy vuốt ve mắt anh, mũi anh và miệng anh. Chiến Hàn Quân cảm thấy hành động của Linh Trang có chút kỳ lạ, anh chỉ có thể tiếp tục nói: “Bé cưng, anh là anh Quân đây mà”
Linh Trang đột nhiên nở nụ cười. Đúng rồi, chỉ có anh Quân mới gọi cô ấy như vậy. Khi cô ấy bị bệnh, khi cô ấy bất lực, khi cô ấy đang khóc, anh Quân đều sẽ gọi cô ấy như vậy.
Linh Trang đã quá mệt mỏi, cô rất cần được nghỉ ngơi, trong vòng tay của anh, cô liền nhắm mắt vào đánh một giấc ngon lành.
Sau khi bà Dư trở về căn phòng thuê từ bệnh viện Á Châu, Tranh Ngọc không nhìn thấy em gái Linh Trang của mình, cô ấy liên tục hỏi bà Dư hết “Dì Thanh. Tại sao em gái Linh Trang của cháu lại không đi về với cháu?
Bà Dư không thế giữ lấy bí mật, vì bà ta đành phải nói ra sự thật Khi biết tin Linh Trang bị thương nặng đến mức mất kiểm soát, cô ấy đã bật khóc.
“Là cháu làm cho em gái cháu mệt mỏi. Nếu không có cháu, em ấy sẽ không phải đến bệnh viện..”
Bà Dư đã an ủi anh ấy rất lâu trước khi Tranh Ngọc ngừng rơi nước mắt Tranh Ngọc nghĩ về cái gì đó, cuối cùng anh gọi cho Nghiêm Mặc Hàn và thông báo cho anh a về tình hình của Linh Trang Khi Nghiêm Mặc Hàn nghe tin Dư Thiên An làm Linh Trang tức giận đến mức mắc chứng.
trầm cảm, anh ta đột nhiên vô cùng tức giận.’Tôi biết ngay mà, chắc chắn là có chuyện gì đó đã xảy ra giữa Chiến Hàn Quân và Linh Trang. Đều trách tôi đã cẩu thả rồi. Tôi thật sự không thể nào mà ngờ được cái bà già đáng chết của Dư Thiên An kia lại hại em gái tôi đến như vậy. Thật là tức chết tôi mà”
Nghiêm Mặc Hàn hoàn toàn mất đi lý trí, giống như một con chuột chù chửi bới trêи đường phố, chỉ biết nhớ lấy những từ khó nghe nhất mà chửi”
Tên khốn xấu xí già nua đó nghĩ rằng không có ai trong gia đình nhà họ Nghiêm chúng tôi phải không? Tác oai tác quái ở trại nhà họ Dư vẫn còn chưa đủ. Còn phải đưa cô ta đến Hà Nội. Cô ta có biết viết hai chữ xấu hổ không vậy hả?”
‘Sau khi chửi rủa một hồi lâu, Anh Nguyệt mới nhấc nhở anh ta: “Mặc Hàn, anh bây giờ đang nói chuyện với chị cả của mình đó, đừng có hung hăng như vậy. Nín lại những bất bình đi, đế dành đến ngày mai đi Hà Nội mà mắng Dư Thiên An Nhất định đừng có mà nương tay gì cả”
Nghiêm Mặc Hàn lập tức lấy tay che miệng, đồng thời giơ ngón tay cái lên với Anh Nguyệt”Nói cũng đúng”
‘Sau đó cúp cuộc điện thoại của chị cả, leo lên giường ôm lấy Anh Nguyệt, van xin đến chết đi sống lại: “Bà xã à, tối nay chúng ta tập thể ɖu͙ƈ nhé”
Anh Nguyệt búng trán, thiếu hứng thú nó “Có vận động bao nhiêu thì cũng không thể sinh con được”
Nghiêm Mặc Hàn nói: “Chúng mình tập thể ɖu͙ƈ là vì cho sức khỏe, chứ không phải để sinh con mà. Nào, lại đây. Anh sẽ làm cho em thoải mái”