Chương : Chị ở đâu?
“Anh là đại ca của tôi, ông cố của tôi, tổ tông của tôi. Như vậy được chưa?”
Linh Trang cười: “Đồ không có tiền đồ”
Chiến Hàn Quân đùa đủ rồi, nói: “Tôi là anh trai của anh.”
Nghiêm Mặc Hàn hồi lâu mới phản ứng lại, nhưng Anh Nguyệt lại kϊƈɦ động nhắc nhở: “Mặc Hàn, đó là anh cả đó.”
Nghiêm Mặc Hàn nuốt ngụm nước bọt: “Anh cả nào?”
“Anh em”
Nghiêm Mặc Hàn trợn mắt.
Sau đó anh ta hét vào điện thoại: “Anh cả, anh rất nhàn nhã sao? Lúc nào rồi, anh còn gọi điện thoại để trêu tôi? Em gái tôi bị bệnh không phải sao? Tâm trạng anh còn có thể tốt như vậy hả? Anh nói thật cho tôi biết, anh có chăm sóc em gái tôi đàng hoàng hay không…”
Chiến Hàn Quân lấy lại vẻ lạnh lùng cao ngạo, không để ý đến giọng nói của Nghiêm Mặc Hàn, lạnh nhạt hỏi: “Anh Nguyệt ở đâu?”
Nghiêm Mặc Hàn tức giận: “Tôi đang nói chuyện với anh đó, trả lời câu hỏi của tôi trước?”
“Câu hỏi nào?”
Chiến Hàn Quân tin rằng những người nói mà không suy nghĩ như Nghiêm Mặc Hàn chắc chắn không nhớ được những gì anh ta đã nói Nghiêm Mặc Hàn sửng sốt hồi lâu, cuối cùng cũng nhớ ra lắp bắp nói: “Em gái tôi thế nào rồi?”
Chiến Hàn Quân nói: “Câu hỏi bày là câu hỏi sau của tôi, phiền cậu trả lời câu của tôi trước”
Nghiêm Mặc Hàn sắp suy sụp: “Các người đang dẫn vặt người khác đó sao”
Nghiêm Mặc Hàn đưa điện thoại cho Anh Nguyệt, anh trai em tìm em. Em hỏi giùm anh, em gái anh như thế nào rồi?”
Anh Nguyệt nhận điện thoại, kϊƈɦ động tới nỗi không thể di chuyển đầu lưỡi của mình: “Anh…anh cả, lâu rồi không gặp, anh và Linh Trang vẫn khỏe chứ?”
Mặt khác.
Chiến Hàn Quân đưa điện thoại cho Linh Trang, Linh Trang ngọt ngào trả lời: “Anh Nguyệt, anh rất khỏe”
Anh Nguyệt vui đến mức rơi nước mắt “Tốt quá rồi, chị Linh Trang, bọn em đều rất lo cho chị, chị khỏe là bọn em yên tâm rồi”
“Anh Nguyệt, những người khác đều khỏe chứ?”
Chiến Anh Nguyệt suy nghĩ, vì cô đã quen thuộc với Linh Trang nên cô càng tìm lại mọi người trong tâm trí của mình.
“Mẹ chồng chị không khỏe, bà ấy chuột qua đường. Ai cũng ghét” Anh Nguyệt càng nói càng mạnh miệng: “Cách đây một thời gian không lâu, nhà họ Nghiêm chúng ta đã có một cuộc cãi vã kịch liệt với họ Dư. Ông nội rất hùng hồn, nói cho bọn họ nói không nên lời luôn. Ông cụ Niên đã chủ động xin lỗi ông nội.
“Hả?”
“Còn có máy ngày trước, Thanh Tùng dẫn con gái nuôi của cậu tới vườn Hưởng Đỉnh và mắng Dư Thiên An tức đến hộc máu”
“Hả?”
Linh Trang không ngờ rằng cô bị bệnh mà lại kéo theo nhiều sự thù địch như vậy. Trong lòng cô cảm thấy không thoải mái.
“Chị Linh Trang? Chị ở đâu?” Anh Nguyệt đột nhiên hỏi.
Linh Trang buột miệng nói: “Chị ở thành phố Vân Vũ”
Nghiêm Mặc Hàn hai mắt sáng lên, anh ta ném chiếc ipad qua một bên, nhảy ra khỏi giường và bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Anh Nguyệt nhìn thấy ý đồ của Nghiêm Mặc Hàn thận trọng hỏi: “Sống ở đâu? Quen chưa chị?”
“Anh em mua một cái Tứ Hợp Viện không lớn, nhưng rất ấm áp. Rất thoải mái”
Linh Trang lại hỏi thăm tình hình hiện tại của những người khác, đặt biệt là tình hình của bọn trẻ, biết được Quan Minh Vũ và bọn họ dùng kì nghỉ dài để cẩn thận giúp bọn trẻ làm bài tập, những gánh nặng trong lòng cô đều được gỡ xuống.