Chương : Ngộ độc
Nghiêm Mặc Hàn hoài nghỉ nói: “Em có thể ăn đồ ăn vặt hay sao?”
Nghiêm Linh Trang trộm liếc mắt về phía phòng ngủ của Chiến Hàn Quân, nhỏ giọng nói: “Em muốn ăn. Anh lén mua về, em lén ăn, dù sao thì cũng không thể để anh Quân phát hiện được”
Nghiêm Mặc Hàn nhìn thấy bộ dạng tội nghiệp của Nghiêm Linh Trang, trong lòng mềm nhũn, xoay người đi ra cửa mua đồ ăn vặt. Không lâu sau, Nghiêm Mặc Hàn đem về một túi đồ ăn lớn có đủ các loại đồ ăn vặt.
Nghiêm Linh Trang đã phải ăn những thứ thức ăn loãng nhẹ trong một thời gian rất dài rồi, khi nhìn thấy đồ ăn vặt là thịt bò cay, lập tức thèm đến chảy nước miếng. Nghiêm Mặc Hàn mệt mỏi nằm nghỉ trêи sô pha, bảo với Nghiêm Linh Trang: “Anh của em vừa mệt lại vừa khát, em đi làm cho anh một ly sữa dê đi”
Nghiêm Linh Trang lấy ra một hộp sữa dê dạng bột, chuẩn bị đi về phía phòng bếp, Chiến Anh Nguyệt lại giữ chặt lấy Nghiêm Linh Trang. Lấy lại hộp sữa bột trong tay cô, đem ra bỏ lên người Nghiêm Mặc Hàn nói: “Anh của em đều không nỡ để cho Nghiêm Linh Trang làm việc nhà, vậy mà anh còn kêu Linh Trang vào bếp?”
Nghiêm Mặc Hàn nhìn khuôn mặt tươi cười sống động của Nghiêm Linh Trang, rầu rĩ nói: “Đây cũng không phải là việc nặng nhọc gì, em ấy có thể làm”
“Anh làm đi, pha cả cho em và Linh Trang mỗi người một ly nữa” Chiến Anh Nguyệt quát +.
“Được rồi” Nghiêm Mặc Hàn bất lực nói.
Hai tay của Nghiêm Mặc Hàn bưng hai ly sữa dê lại, đưa cho Chiến Anh Nguyệt và Nghiêm Linh Trang mỗi người một ly, còn quỳ gối khom lưng nói: “Xin hai ngài Phật gia hãy nhận cho”
Chiến Anh Nguyệt và Nghiêm Linh Trang cười lớn.
Chiến Anh Nguyệt mở hộp đồ ăn vặt ra, cùng với Nghiêm Linh Trang một bên uống sữa dê, một bên nhấm nháp các loại đồ ăn ngon.
Nghiêm Linh Trang cũng biết cô rất khó tính, mỗi loại đồ ăn đều chỉ ăn một miếng Chiến Anh Nguyệt cực kì đồng cảm với Nghiêm Linh Trang nên nghĩ rằng cũng muốn cùng cô chia sẻ đồ ăn ngon.
Nghiêm Linh Trang nuốt nước miếng lắc đầu nói: “Em ăn đi. Chị xem em ăn, cũng có thể đỡ thèm hơn trong mơ rồi.”
Chiến Anh Nguyệt để đồ ăn vặt sang một bên nói: “Chị thèm ăn đến nỗi nuốt nước miếng. Em lại ăn ở trước mặt chị như vậy, không phải là rất tàn nhẫn hay sao”
Nghiêm Mặc Hàn ôm đồ ăn vặt, cười hì hì nói: “Hai người không ăn thì để anh ăn vậy”
Sau khi lót bụng bằng sữa dê, bỗng nhiên vẻ mặt Chiến Anh Nguyệt lập tức khác thường. Sau đó là một tiếng nấc cụt.
“Anh Nguyệt, em làm sao vậy?” Nghiêm Linh Trang lo lẳng hỏi.
“Em muốn nôn” Chiến Anh Nguyệt chạy vào nhà vệ sinh.
Nghiêm Linh Trang lo lắng chạy theo cô, lập tức nhìn thấy Chiến Anh Nguyệt phun ra những thứ dơ bẩn vào bồn cầu. Trong chốc lát, cả nhà vệ sinh tràn ngập mùi hôi tanh.
Nghiêm Linh Trang bị mùi vị kia kϊƈɦ thích, bỗng dưng lập tức cảm thấy ghê tởm nghĩ thôi đã muốn nôn rồi, vì thế đứng dậy nôn vào bồn rửa tay.
Nghiêm Mặc Hàn ngơ ngác đứng ở cửa nhà vệ sinh, nhìn thấy cảnh tượng này liền bị dọa cho mặt mũi trắng bệch: “Hai người làm sao vậy? Bị ngộ độc thức ăn à?”
Nghiêm Mặc Hàn sợ đến mức lo lẳng chạy nhanh về phía phòng ngủ: “Anh hai, không tốt rồi..”
Hiếm khi thấy Chiến Hàn Quân có được một giấc ngủ tốt, bỗng nhiên nghe được tiếng kêu thảm thiết của Nghiêm Mặc Hàn, lập tức bừng tỉnh.
“Sao lại thế này?” Anh vội vàng mặc đồ ở nhà chạy ra.
“Anh Nguyệt và Linh Trang bị ói” Nghiêm.
Mặc Hàn chỉ vào nhà vệ sinh vô cùng lo lắng nói.
Chiến Hàn Quân gần như bị liệt cảm xúc chạy nhanh vào nhà vệ sinh. Nhìn thấy Nghiêm Linh Trang đang đưa đầu vào bồn rửa mặt, cả mặt đều đỏ lên, nhìn vô cùng đau lòng.
“Linh Trang. Chuyện gì thế này?”
“Em ấy nôn, em mới nôn theo” Nghiêm Linh Trang khó khăn nói.
Chiến Hàn Quân bật hệ thống thông gió của nhà vệ sinh, lấy nước ấm rửa mặt cho cô.
Sau đó ôm cô tức tốc chạy ra đi. Nghiêm Mặc Hàn thì ở lại chăm sóc cho Chiến Anh Nguyệt, đợi cô nôn ra hết rồi, thì vuốt ngực bán sống bán chết nói: “Khó chịu quá.”
Nghiêm Linh Trang được ôm trở lại phòng ngủ, Chiến Hàn Quân nhanh chóng thay bộ đồ dơ của cô, thay đổi bằng một bộ quần áo sạch sẽ khác, sau đó ôm cô lập tức đi ra ngoài.
“Đi bác sĩ”