Chương : Chiến Hàn Quân chê món ăn
Nghiêm Mặc Hàn nấu Anh Nguyệt vô cùng cảm động.
Chờ tới khi Nghiêm Mặc Hàn bưng đồ ăn ra, Anh Nguyệt lập tức chạy như bay qua, ôm mặt Nghiêm Mặc Hàn hôn nói: “Ông xã, cảm ơn anh đã làm bữa tiệc lớn cho em và bảo bảo. Em yêu anh muốn chết”
Nghiêm Mặc Hàn không hiểu.
Rõ ràng là không phải anh ta cam tâm tình nguyện làm mà?
Anh ta là bị ép buộc, bị ép buộc.
Nhưng mà nhìn thấy nụ cười đây sâu sa kia của Chiến Hàn Quân, Nghiêm Mặc Hàn biết anh ta đã bị Chiến Hàn Quân sắp đặt.
Giờ phút này cũng không dám nói không phải mình tự giác làm với Anh Nguyệt. Như vậy Anh Nguyệt sẽ rất mất mát.
Chiến Hàn Quân kéo Linh Trang lên bàn, Nghiêm Mặc Hàn cần răng, mơ hồ không rõ nói với Chiến Hàn Quân: “Không phải anh nói chia sòng phẳng sao?”
Chiến Hàn Quân cười nói: “Cậu làm nhiều như vậy, nếu tôi và Linh Trang không ăn, vậy chẳng phải là rất lãng phí sao. Cậu cũng không hy vọng con trai cậu còn chưa ra đời, đã có thói quen phô trương lãng phí chứ?”
Nghiêm Mặc Hàn cứng họng.
Tài ăn nói của Chiến Hàn Quân, quả thực là anh ta không thế chống đỡ được. Cuối cùng chỉ có thể cần chặt hàm răng nuốt vào trong bụng, nói không nên lời.
Khi ăn cơm, Chiến Hàn Quân dùng khẩu vị của Linh Trang bình luận những món ăn này: “Món này quá dầu mỡ, món này quá mặn, và cả món này… Quá cứng. Sau này không cần dầu chiên thực phẩm…”
Nghiêm Mặc Hàn buông đũa xuống bàn cạnh một cái, đột nhiên rống lên: “Sao anh u yêu cầu như vậy?”
Anh Nguyệt nhìn thấu tâm tư của Chiến Hàn Quân, nói: “Mặc Hàn, anh trai yêu cầu dựa theo khẩu vị của chị Linh Trang”
Nghiêm Mặc Hàn nói: “Vậy thì tự anh làm đi. Bây giờ Anh Nguyệt nhà tôi đang trong thời kỳ đặc biệt, tôi phải suy xét cho Anh Nguyệt nhà tôi. Làm theo khẩu vị cô ấy thích ăn”
Chiến Hàn Quân dùng sức lừa dối nói: “Tôi là đang nghĩ cho con trai của cậu. Cậu đã từng thấy có đứa bé nào ăn cay và mặn chưa?”
Nghiêm Mặc Hàn nghĩ một chút, gật đầu: “Nói cũng đúng”
Chiến Hàn Quân nói: “Muốn làn da của con trai nhà cậu đẹp, thì ăn thanh đạm một chút”
Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt vì con, cả hai đều nguyện ý nhẫn nhịn để đứa bé tốt hơn. Nghiêm Mặc Hàn nói: “Anh Nguyệt, trong khoảng thời gian này em cố gắng ăn thanh đạm một chút”
Anh Nguyệt hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang nói: “Vì để sinh ra một bảo bảo xinh đẹp, em nguyện ý ăn đến khi đứa bé được sinh ra mới thôi.”
Linh Trang nhìn Chiến Hàn Quân, tươi cười rạng rỡ hơn hoa.
Cô đã từng là phụ nữ mang thai, lý luận này của Chiến Hàn Quân, hoàn toàn chính là.
Nói nhảm Nhưng mà Chiến Hàn Quân đều là vì cô, đương nhiên là cô nhìn thấu không nói toạc ra.
Nghiêm Mặc Hàn quay lại phòng bếp, một đĩa trứng xào cà chua, một bát canh rong biển, một đĩa thịt băm ớt xanh, một đĩa cà tím chưng.
Thật ra hương vị cũng tạm được, nhưng để cổ vũ Nghiêm Mặc Hàn, thẳng thừng đuổi Chiến Hàn Quân ra khỏi phòng bếp, Linh Trang trợn tròn mắt nói dối, khen ngợi Nghiêm Mặc Hàn.
“Mặc Hàn, không ngờ anh lại làm đồ ăn ngon như vậy”
Gương mặt Nghiêm Mặc Hàn kiêu ngạo.
khoe khoang: “Đúng vậy, sau này nhà họ Chiến bắt nạt em, em cứ về nhà anh nấu cơm cho em ăn”
Chiến Hàn Quân tức giận nói: “Tôi ăn no rửng mỡ không có chuyện gì bắt nạt Linh Trang làm gì?”
“Giữa hai vợ chồng luôn có những trận cãi nhau đó.” Nghiêm Mặc Hàn nói.
Linh Trang kinh ngạc nói: “A, anh và Anh Nguyệt cãi nhau rồi sao?”