Chương : Bị cảm
Ông cụ Niên nhìn qua Chiến Hàn Quân xin giúp đỡ: “Hàn Quân à…”
Chiến Hàn Quân lại lộ ra vẻ mặt khó xử.
Anh nhớ đến rất nhiều đêm, Linh Trang tự mình hại mình tự sát, vẻ mặt tuyệt vọng rơi nước mắt. Chiến Hàn Quân nghĩ lại đã phát sợ nói: “Cơ thể của Linh Trang không còn chịu đựng được bất kỳ sự tổn thương nào nữa. Ông ngoại, thật xin lỗi, con không đồng ý để Linh Trang quay về nhà họ Dư. Nhất là khi mẹ còn chưa giảm địch ý với tình trạng như vậy của em ấy”
Ông cụ Niên tức giận vỗ bàn: “Aizz, me con cũng thật là, phạm phải sai lâm lớn như vậy, rơi vào cảnh bị mọi người xa lánh. Còn không biết hối cải”
Chiến Hàn Quân nói: “Sự thù địch của mẹ còn càng nhiều hơn so trước đây”
Vẻ mặt ông cụ Niên trở nên vô cùng khó coi.
Ông cụ Chiến cũng rất tức giận: “Mẹ của con rất hiếu thẳng, không chịu thua. Sau khi Linh Trang gặp chuyện, trong lòng nó không có một chút hối cải nào, còn cảm thấy phẫn nộ vì chúng ta đã chỉ trích nó”
Chiến Hàn Quân im lặng.
Trong lòng đã hạ quyết tâm: Không được để Linh Trang trở lại Hà Nội.
Đêm hôm đó, có lẽ là do gió lạnh thổi vào, ngày hôm sau Chiến Hàn Quân tỉnh dậy đã bắt đầu ho khan.
Tố chất cơ thể của Chiến Hàn Quân luôn luôn rất tốt, lân cảm mạo khốc liệt này khiến cho anh ho đến nổi hầu như không ngừng lại được.
Sau khi ông cụ Chiến biết Chiến Hàn Quân bị bệnh, vô cùng đau lòng cho cháu trai. Ông vội vàng nói với ông cụ bãng vẻ mặt nghiêm nghị: “Đây đều là do con gái ông làm ra. Trong khoảng thời gian này Hàn Quân phải trông nom Linh Trang còn đang bệnh, nó làm sao có.
thể nghỉ ngơi thật tốt? Linh Trang bị bệnh nghiêm trọng như vậy, sợ rằng nó không chỉ nghỉ ngơi không tốt mà còn suốt ngày lo nghĩ, cứ như vậy mới kéo sức khỏe của nó xuống.
Trong trí nhớ của tôi, chừng mười mấy năm qua Hàn Quân đều chưa từng cảm mạo bao giờ: Ông cụ Niên chỉ có thế thế dài.
Ông cụ Chiến vô cùng lo lắng bảo người làm: “Mau đến Á Châu mời bác sĩ đến đây”
Kể từ khi Chiến Hàn Quân bị bệnh, người lớn trẻ nhỏ ở nhà họ Chiến đều đến thăm anh.
Chiến Hàn Quân nằm trêи giường, tinh thần chán nản nói: “Tất cả ra ngoài đi. Tôi muốn yên tĩnh nãm một mình”
Anh nhìn qua chiếc điện thoại trêи tủ đầu giường, trong lòng cảm thấy lo lắng, nếu như Linh Trang gọi tới đây, chuyện anh bị cảm sẽ không giấu được mất Cô nhóc kia sẽ lo lắng cho anh.
Lúc này, vừa hy vọng Linh Trang không nên gọi đến đây. Lại không chịu nổi sự cô đơn lạnh lẽo rất muốn nói chuyện với cô.
Sau khi bác sĩ kiểm tra cho anh xong thì đưa ra kết luận: Viêm phổi cấp tính. Cân phải truyền nước biển, thời gian điều trị là một tuần.
Bác sĩ đề nghị nên năm viện để trị liệu.
Chiến Hàn Quân cực lực từ chối: “Không cần, ngày mai tôi phải quay về thành phố Vân Vũ. Các người đưa thuốc cho tôi. Tôi uống là được rồi.”
Ông cụ Chiến biết rõ Chiến Hàn Quân không yên lòng về Linh Trang, nhất thời ông cũng không hạ được quyết tâm, để Chiến Hàn Quân đi hay ở.
Dù sao Linh Trang cũng mắc hội chứng trầm cảm và hội chứng rối loạn lo âu, nếu như không thấy Chiến Hàn Quân thì có thể sẽ làm ra chuyện điên rồ gì hay không?
Ông cụ Chiến không thể nhẫn tâm nổi.