Chương : Muốn tố cáo
Dư Thiên An không kiềm được tức giận: “Tôi thật không thể tin được! Mới không gặp nhau một thời gian, mà cô đã có bản lĩnh như vậy rồi?”
Đáy mắt của Linh Trang ánh lên sự lạnh lùng, gầm thét lên: “Đây đều là do bà ép tôi. Bà hại tôi khổ, tôi coi đó là không may. Thế nhưng bà để em gái mình thực hiện mưu đồ tham lam, ích kỷ trêи người anh Quân, để anh ấy phải chịu khổ đau, chỉ với điều này, tôi đã không thể tha thứ cho bà được”
Dư Thiên An cảm thấy buồn cười: “Nó là con trai của tôi, tôi làm sao có thể hại nó? Cô chính là đang ngậm máu phun người!”
Linh Trang nói: “Bà luôn miệng nói vì tốt cho anh ấy. Nhưng bà lại không quan tâm đến cảm nhận của anh ấy. Bà chỉ coi anh là vật sở hữu của bà, luôn muốn thao túng, điều khiển anh ấy mà thôi. Nhưng anh ấy là con người, có suy nghĩ, chính kiến của riêng mình. Anh ấy cũng có cảm giác vui, buồn, tức giận, đau khổ.
Chỉ cần anh ấy không nghe lời bà, bà sẽ ngay lập tức nổi giận, lấy thân phận là mẹ để chèn ép anh ấy. Anh ấy vĩnh viễn sẽ phải sống những ngày tháng thống khổ như vậy. Bà chính là kẻ giết người. Bà đã giết chết anh ấy.
‘Vậy mà bà vẫn không biết sao?”
Dư Thiên An cả giận nói: “Cô đừng ra vẻ tự cao mà ở đó chửi tôi. Rõ ràng là cô, là cô giết chồng, là cô khắc nó…”
Sắc mặt của Linh Trang nhanh chóng trở nên trắng bệch. Cô giơ tay lên, hung hăng tát vào mặt của Dư Thiên An: “Bà nói tôi khắc anh ấy sao? Bà đang nguyền rủa anh ấy sao?” Cô tức giận đi lên trước mặt Dư Thiên An.
“Nếu anh Quân xảy ra chuyện gì, Dư Thiên An, bà nợ tôi một món nợ. Linh Trang tôi nhất định sẽ tính toán rõ ràng với bà. Vì vậy, bà tốt nhất là nên cầu nguyện cho anh Quân sống lâu trăm tuổi đi”
Dư Thiên An ôm lấy khuôn mặt nóng rát của mình, buồn bực nhìn về phía Nghiêm Linh Trang: “Cô dám đánh tôi sao?”
Nghiêm Linh Trang giống như mất khống chế, tiếp tục gào thét: “Tôi đánh bà thế là nhẹ rồi đó, nếu không, tôi xé nát cái miệng ác độc kia của bà?”
Anh Nguyệt bỗng nhiên bước lên ôm lấy Nghiêm Linh Trang: “Chị Linh Trang, chị bình tĩnh một chút! Anh em sắp tới đây rồi đó”
Linh Trang cố gắng kìm chế lửa giận trong lòng. Cô trở về trạng thái điềm tĩnh nói: “Dư Thiên An, bà lớn tuổi rồi nên tim mạch không tốt sao? An dưỡng tuổi già không tốt sao?”
Một chiếc Rolls-Royce nhanh chóng đi đến, dừng lại ở trước cổng.
Chiến Hàn Quân mở cửa xe ra, bước xuống. Chu Mã lập tức tố cáo: “Anh Quân, chị Linh Trang đã đánh cô đó.”
Chiến Hàn Quân không để ý đến cô ta, đi đến trước mặt Linh Trang, nâng tay của cô lên hỏi: “Đánh bằng tay nào vậy?”
Đáy mắt của Chu Mã và Dư Thiên An tràn đầy sự đắc ý. Bọn họ cho rằng: Chiến Hàn Quân nhất định sẽ đòi lại công bằng cho bọn họ.
Linh Trang nâng tay trái lên, Chiến Hàn Quân liền cầm lấy thổi thổi: “Đau không?”
Chu Mã và Dư Thiên An trợn tròn mắt lên.
Linh Trang cười nói: “Không đau. Em chỉ đánh nhẹ thôi”
Cô nói câu này cũng là để an ủi Chiến Hàn Quân. Cô ra tay có chừng mực, vậy nên anh không cần phải lo lắng cho mẹ của mình.
Chiến Hàn Quân nhìn Linh Trang, thấy cô cười vui vẻ như vậy, cảm xúc tựa như không bị ảnh hưởng, thì thở phào nhẹ nhõm một cái.
“Em lên xe trước đi. Anh nói chuyện với bà ấy một chút” Anh xoa đầu Linh Trang.
Linh Trang kiêng chân lên, hôn lướt qua trêи môi của anh: “Anh Quân, đừng tức giận nhé!”
Chiến Hàn Quân cười một tiếng: “Ừm”
Chiến Hàn Quân đi đến trước mặt Dư Thiên An. Dư Thiên An khóc lóc um tùm, kể lể một trận không ngừng. Không ngờ, Chiến Hàn.
Quân ra một đòn phủ đầu: “Muốn tố cáo sao?”
Nghe xong, Dư Thiên An á khẩu không nói được câu nào.