Chương : Bà Dư đổ bệnh
Cúp điện thoại, Chiến Hàn Quân trong nháy mắt giật mình hoảng sợ. Mẹ và Nghiêm Linh Trang ban ngày thì xung đột quyết liệt, cũng không biết vì sao buổi tối mẹ lại đổ bệnh, không biết là có liên quan gì đến cô hay không?
Chiến Hàn Quân xốc chăn lên… Nhanh chân nhanh tay mặc quần áo, hôn cái vào môi Nghiêm Linh Trang đang ngủ say, sau đó hối hả rời đi. Nghiêm Linh Trang bỗng nhiên mở mắt, ngẩn ngơ nhìn anh.
“Em cũng đi” Cô nói.
Chiến Hàn Quân nói: “Linh Trang, em vẫn đừng nên đi thì hơn. Bệnh tình của mẹ đang rất nguy kịch, Chu Mã và Cô Tú Hòa chắc chắn sẽ ở trước mặt người nhà họ Dư để gây xích mích. Anh sợ rằng bọn họ sẽ làm khó dễ cho em”
Nghiêm Linh Trang ngồi xuống: “Nếu em không đi, bọn họ sẽ phê bình anh. Còn anh chỉ biết đem oan ức để vào trong lòng, em không nỡ để bọn họ đổ oan cho anh”
Chiến Hàn Quân không lay chuyển được Nghiêm Linh Trang, chỉ có thể giúp cô thay quần áo rồi đi ra ngoài. Nửa tiếng sau.
Ở tại biệt thự Ngọc Bích. Vườn Hương Đỉnh ở biệt thự chật kín người. Trong phòng có người của nhà họ Chiến, còn có người của nhà họ Dư, đều vô cùng lo lắng bất an, quanh quẩn ở bên trong sân nhà. Giống như một đám kiến đang bò trêи chảo nóng, gấp rút đến mức chạy vòng vòng.
Khi Chiến Hàn Quân mang theo Nghiêm Linh Trang xuất hiện tại vườn Hương Đỉnh, tất cả mọi người đều há hốc mồm. Sau một giây thất thần ngắn ngủi, dường như bọn họ đã tìm được người đáng tin cậy, đều nhẹ nhàng thở ra. Mấy người nhà họ Chiến đứng lên vây quanh Chiến Hàn Quân vội vàng nói: “Hàn Quân, Linh Trang, rốt cuộc thì hai người cũng đến rồi”
Chiến Bá Minh đứng ở trong góc phòng, ông ta có thể cảm nhận được người nhà họ Chiến rất ỷ lại Chiến Hàn Quân. Giống như Chiến Hàn Quân chính là thiên đường của bọn họ vậy. Thân hình Chiến Hàn Quân cao lớn đứng sừng sững ở đó, một bàn tay gắt gao năm chặt lấy tay của Nghiêm Linh Trang, lại còn tỏa ra một năng lượng cực kì bình tĩnh.
Gặp nguy hiểm không hoảng loạn, thần khí ổn định.
Anh lại đâu vào đấy nói: “Tuổi của mẹ cũng đã lớn, từ trước đến giờ cơ thể khỏe mạnh những cũng có rất nhiều bệnh bên trong. Hiện giờ, lập tức đem lịch sử bệnh tình của mẹ ra đi. Thông báo với các phòng có người phụ trách, chuẩn bị kết hợp để chuẩn đoán bệnh”
Chiến Hàn Quân nói xong lập tức kéo.
Nghiêm Linh Trang vào bên trong.
Bác sĩ gia đình ở bên trong cũng vô cùng lo lắng quát to: “Tim của người bệnh đã ngừng đập, nếu không lập tức làm cho tim đập lại để làm nhiệm vụ của nó, chỉ sợ là..”
Nghiêm Linh Trang bỗng nhiên gạt tay Chiến Hàn Quân ra, chạy vọt vào phòng ngủ của Dư Thiên An, nói: “Tôi sẽ làm cho trái tim sống lại, hãy để cho tí Chiến Hàn Quân đối với những người đang vây quanh phòng bệnh, quát to: “Cùng tụ tập ở trong này làm cái gì? Mọi người đều tản ra cho tôi”
Sau một giờ chữa trị, Dư Thiên An thở run rẩy, trái tim cũng từ từ đập lại. Chậm rãi hô hấp đều đều, bác sĩ gia đình đưa ra chỉ thị mới: “Hiện tại có thể đem bệnh nhân đi bệnh viện được rồi”
Lúc này của Á Châu đã đến, vệ sĩ đẩy Dư Thiên An lên xe cứu thương khẩn cấp rời đi. Bác sĩ gia đình cũng đến trước mặt ông cụ ‘Ông cụ Niên, ít nhiều gì thì cô ấy cũng đến cứu đúng lúc, cho nên tim của bà ấy mới có thể đập lại. Tôi nghĩ rằng hắn là không có gì đáng lo ngại nữa rồi”
Lúc này mọi người mới chậm rãi thở ra.
Chiến Hàn Quân nhìn Nghiêm Linh Trang mệt mỏi, trán rịn mồ hôi. Nghĩ đến cô và mẹ mình rõ ràng là không thể hòa hợp với nhau, bây giờ cũng không so đo tính toán mà toàn lực trợ giúp để cứu người. Chiến Hàn Quân đã bị sự lương thiện của Nghiêm Linh Trang thuyết phục.