Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Bà không có tư cách
Ông cụ Chiến nói: “Quốc Việt, bố con hiện tại nghĩ trăm điều nản lòng, chỉ có điều là vì mẹ cháu trốn tránh nó. Một ngày nào đó mẹ cháu biết đó chỉ là hiểu lâm bố cháu, để bố cháu ôm hận mà chết vậy chẳng phải là mẹ cháu cũng sẽ ân hận cả đời sao? Cháu cũng không mong bọn họ sẽ như vậy chứ?”
Quốc Việt trực tiếp cắt ngang lời của ông cụ Chiến: “Ông, ông cũng có cảm giác, mẹ cháu sẽ bỏ lại bố cháu mà đi sao?”
Ông cụ Chiến nói: “Nếu là bình thường thì sẽ không. Nhưng ngày đó là tình huống đặc biệt, mẹ cháu đã chứng kiến một số chuyện không nên nhìn, nhất thời nghĩ không thông mà trốn nhà ra đi cũng là chuyện có khả năng”
Nhưng việc này chỉ là phỏng đoán, cụ Chiến không muốn chấp nhận.
Ông thà rằng Thanh Du là người thay lòng đổi dạ, nhưng bình an vô sự.
Quốc Việt nói: “Ông ơi, mang theo bọn họ rời khỏi sao?”
Ông cụ Niên nhìn bà ta, tuy rằng có chút thương xót, nhưng cuối cùng nhịn xuống được không đưa ta đỡ lấy bà ta, ông hiểu rõ, Dư Thiên An không bị nhiều tội, trong lòng Hàn Quân có thù thì nhất định phải báo.
Ông ta nếu như đối xử nhân từ với Dư Thiên An, trái lại sẽ là hại.
Lúc này, Dư Thiên An bất thình lình nhảy ra khóc đến tận tâm can kêu “Quốc Việt, cháu để cho bà nội vào xem bố cháu được không? Bà nội biết sai rồi, bà nội đích thân nhận tội với bố cháu. Cháu cho bà một cơ hội, nếu không trong lòng ta rất khổ sở”
Chiến Quốc Việt bình tĩnh đi đến trước mặt Dư Thiên An, gương mặt vốn dĩ lạnh như băng giờ phút này lại thêm hung ác, càng trở nên băng hàn đáng sợ.
“Dư Thiên An, người mắc tội tày trời giống như bà đây, bà có tư cách gì cầu xin bố tôi tha thứ? Bà có cái gì mà cầu yên lòng yên dạ? Tôi nói cho bà biết, đời này bà cũng nên sống ở ngục, để sám hối những bà đã làm, và cả để chuộc tội với mẹ tôi: Chiến Quốc Việt từ trước đến nay không có ấn tượng tốt với Dư Thiên An.
Tiếp theo trong chớp mắt xoay người, dứt khoát đi, Dư Thiên An khóc đến tê tâm liệt phế: “Con của tôi”
Chiến Quốc Việt từ chối bác sĩ trị liệu cho.
Chiến Hàn Quân, tất cả mọi người đều cho rằng Chiến Hàn Quân chỉ có con đường chết.
Kết quả như vậy khiến tất cả mọi người đều không thể chấp nhận được.
Chỉ có Chu Mã quyết một lòng với Dư.
Thiên An. Cô ta đưa tay đỡ lấy Dư Thiên An, Dư Thiên An lại đẩy cô ta ra mắng “Đều là cô, là cô cùng Tú Hòa cấu kết với nhau làm việc xấu, hại con tôi đến con đường chết”
Chu Mã chỉ khóc.
Chiến Quốc Việt nói: “Cút đi, đừng làm ô uế chỗ của tôi”
Dư Thiên An khóc đến đứt ruột đứt gan “Tôi không đi, tôi muốn ở bên cạnh Hàn Quân.
Nếu nó có chuyện không may, tôi nguyện đem mạng sống của mình đổi cho nó”
Quốc Việt tuy còn nhỏ, nhưng lại chín chắn tuyệt đối sẽ không qua loa quyết định mà dẫn Chiến Hàn Quân vào con đường chết.
Quốc Việt trong lòng muốn làm gì, đến cả ông cụ Chiến cũng không đoán ra được.
Chỉ có ông cụ Chiến, hơi hoài nghỉ nhìn về phía hoa viên trêи lầu.
Nhà họ Chiến và nhà họ Nghiêm nối nhau lên xe, Chiến Bá Minh lên xe trước liếc mắt qua Dư Thiên An, vừa đúng cùng Dư Thiên An bốn mắt nhìn nhau.
Dư Thiên An vừa định khẩn cầu Chiến Bá Minh giúp bà ta gặp Chiến Hàn Quân, ai biết được ánh mắt của Chiến Bá Minh như chuồn chuồn nước lướt qua, lập tức dời đi chỗ khác.
Không có quyến luyến bất cứ gì.