Chương : Anh không nên có lòng tham như vậy
Vốn là muốn thể hiện một chút, ai biết xảy ra chuyện bất ngờ. Cái chổi trêи đầu rơi xuống, đập lên mặt Linh Trang. Trong nháy mắt hiện lên một vệt hồng rất dài.
Chiến Hàn Quân đau lòng Linh Trang, không tránh khỏi nổi trận lôi đình quát mắng Nghiêm Mặc Hàn: “Anh đang làm cái gì vậy?”
Nghiêm Mặc Hàn há hốc mồm: “Tôi đang giúp cậu mà”
Chiến Hàn Quân cả giận nói: “Cút. Thành sự không đủ bại sự có thừa”
Sau đó đau lòng kiểm tra vết thương cho.
Linh Trang, Linh Trang nhân cơ hội vùi vào lồng ngực anh khóc lên: ‘Anh Hàn Quân, đừng nóng giận.”
“Được rồi, anh không tức giận” Chiến Hàn Quân dịu dàng nói.
Linh Trang hé ra một con mắt, nhìn về phía Nghiêm Mặc Hàn chớp mắt. Còn lén lút giơ ngón tay cái về phía Nghiêm Mặc Hàn.
Anh Nguyệt thấy cảnh này, không nhịn được cười lên.
Nghiêm Mặc Hàn nhìn tình cảm nơi đáy mắt Chiến Hàn Quân tràn đầy thương tiếc, không ngừng được lắc đầu: “Ngài Quân, không phải chỉ xước da một chút sao? Cũng không quá đáng lo. Cậu cứ nuông chiều cô ấy như vậy, sau này cô ấy càng thêm coi trời bằng vung. Đến lúc đó chỉ có cậu nếm mùi đau khổ”
“Tôi tình nguyện” Chiến Hàn Quân mặt đen lại nói.
Nghiêm Mặc Hàn không nói gì “Rồi rồi, là tôi quản chuyện không đâu”
Sau mưa gió, Linh Trang rúc luôn vào người Chiến Hàn Quân, say sưa ăn uống ngon lành Chiến Hàn Quân nhìn cô ăn không ít, cũng biết là cô vội vàng chạy về với anh để chịu đòn nhận tội. Sự tức giận trong lòng đã bay hết.
Ít nhất, Linh Trang còn rất quan tâm đến cảm nhận của anh.
Lúc nghỉ trưa, người hầu của tòa thành Ái Nguyệt bổng nhiên đi tới Phong Nguyệt Tiểu Trúc, truyền lời cho Chiến Hàn Quân và Linh Trang: “Cậu chủ, mợ chủ, người bên phía thành phố Phong Châu đến. Ông cụ bảo hai người nhanh chóng qua đó”
Linh Trang mừng rỡ như điên, lôi kéo tay Chiến Hàn Quân đi ra ngoài.
Nghiêm Mặc Hàn cũng đứng lên, đuổi theo nói: “Tôi cũng đi”
Trước cửa tòa thành Ái Nguyệt.
Tranh Ngọc ôm con, đứng đợi ở cửa cùng với bà Dư.
Nhìn thấy đám người Linh Trang, Tranh Ngọc vừa cười vừa đi lên.
Bé Quốc trong lòng cô ấy đã được chín tháng, khuôn mặt tuấn tú vô cùng. Càng ngày càng giống Dư Nhân.
Tranh Ngọc nói với bé: “Bé Quốc, dì Trang của con đến rồi.”
Bé Quốc nhìn Linh Trang nở nụ cười. Lộ ra hai má lúm đồng tiền Linh Trang bước nhanh lên phía trước, ôm bé Quốc từ trong lòng chị cả, hôn lên mặt bé Quốc một cái, vui vẻ như đứa trẻ.
“Bé Quốc nhà ta đã lớn như vậy rồi à? Để dì Trang ngắm cẩn thận.”
Chiến Hàn Quân nhìn Linh Trang, Linh Trang vốn dĩ đã thích trẻ con từ trước. Từ khi cô còn bé, cô đã đặc biệt thích chơi với trẻ con. Sau khi làm mẹ, cô lại càng thích trẻ con hơn.
Chiến Hàn Quân lén lút suy nghĩ, nếu như thân thể Linh Trang khỏe hơn, anh vẫn muốn sinh thêm bé con nữa. Dù sao Linh Trang đẹp đẽ đáng yêu như thế, gen ưu tú có thể truyên lại thì vô cùng tốt.
Có điều nghĩ đi nghĩ lại, Linh Trang đã sinh cho anh ba đứa con đáng yêu rồi. Anh không nên có lòng tham như vậy.
Nghiêm Mặc Hàn chạy tới, đoạt bé Quốc từ trong lòng Linh Trang tới: “Cho cậu ôm một cái đi”
Lực chú ý của tất cả mọi người đều bị sự đáng yêu của bé con hấp dẫn.