Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

chương 189

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thấy Anh Nguyệt nói như vậy, sự kiên trì của Lạc Thanh Du cũng dần biến mất, cô vội vàng chạy tới bệnh viện.

Bác sĩ kiểm tra máu cho Chiến Hàn Quân, cũng may kết quả khá lạc quan, vì vậy nên cho phép anh chuyển xuống phòng bình thường.

Lạc Thanh Du đi vào, liền nhìn thấy sắc mặt Chiến Hàn Quân trầm xuống, cả người đều viết rõ chữ không vui Giường kế bên là một nữ bệnh nhân trẻ, cô ta si mê nhìn chăm chăm Chiến Hàn Quân.

Lạc Thanh Du vừa đi vào, Chiến Hàn Quân liền nổi giận, chất vấn Lạc Thanh Du: “Ai bảo cô chuyển tôi xuống phòng bệnh bình thường?”

Lạc Thanh Du nể tình Chiến Hàn Quân là bệnh nhân, lúc nãy Anh Nguyệt cũng đã nhồi nhét vào đầu cô rất nhiều suy nghĩ. Ví dụ như công ty của anh đang gặp khó khăn, anh bị ép đi xã giao, hơn nữa sau khi uống say thì tính tình của anh không tốt…

Chính vì vậy nên Lạc Thanh Du cảm thông cho Chiến Hàn Quân, dùng thái độ tốt an ủi anh: “Không phải tôi để anh ở phòng bệnh bình thường, là do bác sĩ dựa vào tình trạng của anh mà quyết định”

“Lập tức làm thủ tục xuất viện cho tôi.

Chiến Hàn Quân tức giận ra lệnh Lạc Thanh Du liếc mắt nhìn những mảng đỏ dày đặc trên mu bàn tay Chiến Hàn Quân, dịu dàng vỗ về: “Anh Hàn Quân à, anh cố chịu đựng đi, chờ bác sĩ nói rằng anh có thể xuất viện thì tôi sẽ lập tức đi làm thủ tục xuất viện cho anh, được không?”

Chiến Hàn Quân càng tức giận hơn, trừng mắt với Lạc Thanh Du, cười lạnh: “Cô là gì của tôi? Cô dựa vào cái gì mà dám khua chân múa tay trước mặt tôi?”

Lạc Thanh Du rất oan ức, lẩm bẩm: “Tôi cũng không biết được là anh sẽ tức giận. Em gái ruột của anh còn thà ở nhà trông đàn cháu, cũng không muốn đến bệnh viện chăm sóc anh. Ban đầu tôi còn cho rằng cô ấy không có tình cảm, bây giờ nghĩ lại mới thấy cô ấy nói quá đúng, anh chính là loại người tửu phẩm kém, sau khi tỉnh rượu sẽ mắng người… Thảo nào em gái anh cũng chả dám tới thăm anh.”

Gương mặt tuấn tú của Chiến Hàn Quân trở nên tái nhợt: “Chiến Anh Nguyệt nói về tôi như vậy?”

Lạc Thanh Du gật đầu.

Chiến Hàn Quân giơ tay lấy khay thuốc trên tủ đầu giường… Nhưng nghĩ tới việc Chiến Anh Nguyệt nói tửu phẩm anh kém, lại ảo não buông ra rồi quay đầu về phía Lạc Thanh Du, quát lên: “Đi nói với bác sĩ, tôi muốn ở phòng đơn”

Lạc Thanh Du không đồng tình: “Anh Hàn Quân à, đây là bệnh viện chứ không phải nhà nghỉ, chỉ có thể ở phòng đôi thôi. Đến nơi này là để cứu mạng, chứ không phải để hưởng phúc…

Chiến Hàn Quân thấy Lạc Thanh Du vẫn thao thao bất tuyệt thì ngắt lời: “Ai bảo cô đưa tôi đến bệnh viện này? Tại sao không phải là Á Châu.”

Lạc Thanh Du giải thích: “Cứu người như cứu hỏa, làm sao có thể bỏ gần tìm xa được.”

“Lạc Thanh Du, cô cũng biết là đang cứu mạng à, trình độ của bác sĩ, cơ sở vật chất của bệnh viện là hai yếu tố rất quan trọng, cô không biết à?”

“Anh Hàn Quân, anh chỉ bị dị ứng cồn nhẹ thôi mà. Đi Á Châu thì khác gì lấy dao mổ trâu giết gà” Thật ra thì lúc cô gọi cấp cứu, không có tâm trí phân tích xem chỗ nào tốt chỗ nào xấu, mà là lòng như lửa đốt, nhanh chóng gọi cấp cứu…

Sau khi Chiến Hàn Quân giải thích, Lạc Thanh Du mới cảm thấy lựa chọn lúc nãy của mình không thật sự sáng suốt. Lẽ ra cô nên gọi vào số của bệnh viện Á Châu… Dù sao trình độ chữa bệnh của Á Châu cũng trong top hàng đầu thế giới, hơn nữa đây cũng là địa bàn của anh.

Nhưng mà nhìn thấy tinh thần Chiến Hàn Quân vẫn phấn chấn, Lạc Thanh Du lại cảm thấy thật ra thì cũng không cần thiết đi Á Châu lắm.

Chiến Hàn Quân tức giận nhìn Lạc Thanh Du, anh muốn xuất viện, cô không cho. Anh muốn chuyển sang phòng đơn, cô cũng không cho. Bây giờ anh đang là bệnh nhân, không có sức lực phản kháng, chứ nếu không anh rất muốn ném cô ra biển cho cá mập ăn.

“Anh trai, anh vừa có thể công vừa có thể thụ, vừa có thể mặn vừa có thế ngọt, vừa ngầu vừa đáng yêu, rất đẹp” Cô gái giường bên cạnh che miệng cười, nhìn Chiến Hàn Quân Ánh mắt Chiến Hàn Quân nhìn Lạc Thanh Du càng thêm lạnh lùng.

“Tôi lập tức đổi phòng bệnh cho anh” Lần này Lạc Thanh Du quyết định rất nhanh.

Trong lòng cô thật sự không thích Chiến Hàn Quân bị người con gái khác nhớ thương.

Không bao lâu, bác sĩ đi tới chuyển Chiến Hàn Quân tới một phòng bệnh đơn phổ thông.

Chiến Hàn Quân nhìn bốn bức tường trắng bốn phía, đơn sơ đến mức chẳng khác gì căn phòng mới xây, không khí vô cùng áp bách.

“Tại sao không phải là phòng VIP?” Mặt Chiến Hàn Quân tối sầm lại chất vấn Lạc Thanh Du.

Nếu đổi phòng bệnh thì sao không đổi sang phòng xịn một tí? Chiến Hàn Quân thật sự rất muốn xé đầu Lạc Thanh Du ra xem rốt cuộc trong đó có não không.

Mặt Lạc Thanh Du lập tức xị xuống: “Anh Hàn Quân, tôi không có tiền!” Phòng đơn này, và cả tiền nằm viện đã tiêu hết tất cả tiền tiết kiệm của cô rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio