Chương : Anh không được đụng vào
Chiến Hàn Quân cũng không muốn để Linh Trang biết được Quốc Việt mới vừa trải qua một trận đánh nhau nguy hiểm. Nếu như Linh Trang biết Quốc Việt bị đàn sói bao vây, vậy thì cô nhất định sẽ không yên lòng.
Chiến Hàn Quân tránh nặng tìm nhẹ nói: “Các con đi trung tâm thương mại mua cho em một món quà. Chậm trễ chút thời gian”
Khi xe tư gia xuất hiện ở trước cổng tòa thành Ái Nguyệt, Linh Trang đột nhiên thoát khỏi tay của Chiến Hàn Quân, kϊƈɦ động chạy ra ngoài.
Khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của bọn nhỏ mọi lo lắng và thấp thỏm của Linh Trang đều tan thành mây khói.
Chiến Hàn Quân nhìn Linh Trang chạy như con thỏ, khuôn mặt tuấn tú liền tái mét. Kinh sợ chạy qua hét lên nói: “Linh Trang, em cẩn thận một chút”
Xe tư gia dừng lại bên đường ngay trước mặt của Linh Trang.
Bọn nhỏ từ trong xe bước xuống đều chạy tới ôm mẹ.
“Mẹ”
Các chị đem bốn phần quà đưa cho mẹ, bởi vì Quốc Việt bọn họ không có kịp mua quà, cho nên chị cả rất vị tha nói: “Mẹ, đây là món quà mà tất cả bọn con tỉ mỉ chọn cho mẹ. Mẹ mau mở ra xem đi coi có thích không”
Linh Trang nóng lòng mở hộp quà ra và nhìn thấy bên trong là một chiếc váy chống bức xạ với dây đeo màu xám, Linh Trang mỉm cười ngọt ngào.
“Ừm, mẹ thích. Mẹ rất thích. Ngày mai mẹ sẽ mặc nó.”
Ánh mắt của Chiến Hàn Quân rơi vào chiếc váy màu trầm kia, trong mắt hiện lên vẻ khó tả. Anh có chút bị tổn thương, rõ ràng anh mua cho Linh Trang nhiều bộ quần áo chống bức xạ đẹp như vậy, nhưng mà Linh Trang lại không thích mặc nó.
Xem ra, địa vị của anh ở trong lòng Linh Trang không bằng những đứa trẻ hoạt bát như hoa này.
“Mẹ còn có cái này” Chị hai đưa sản phẩm dưỡng da.
Bảo bối Linh Trang đón nhận lấy, cười tươi như hoa.
“Cảm ơn các bảo bối, mẹ rất thích”
Chiến Hàn Quân bước đến, vốn muốn chia sẻ sức nặng trêи tay Linh Trang. Nhưng Linh Trang lại phòng bị anh, vậy mà không nỡ đưa quà cho anh.
“Anh không được đụng vào” Linh Trang lập tức nói.
Chiến Hàn Quân dở khóc dở cười nói: “Em yên tâm đi, những món quà này của em anh dùng không được”
Lúc này Linh Trang mới đem những hộp quà đưa cho Chiến Hàn Quân, còn đặc biệt nghịch ngợm trêu chọc Chiến Hàn Quân: “Anh Quân, các con chỉ mua quà cho em không có mua quà cho anh, anh có thấy ghen tị với em không?”
Chiến Hàn Quân im lặng nhìn Linh Trang đang nở nụ cười xấu xa.
Thực ra bọn trẻ đối với Linh Trang tốt Chiến Hàn Quân còn vui hơn đối với anh tốt.
Chiến Hàn Quân ước gì Linh Trang là người được sủng ái nhất trêи thế giới này.
Chiến Hàn Quân giả vờ ra vẻ chua ngoa nói: “Anh ghen tị.”
Bọn trẻ liền khẩn trương, chị cả nói: “Bố, xin lỗi, lần này là kinh phí bọn con không đủ, cho nên không mua cho bố được. Lần sau nhất định sẽ bù đắp cho bố”
Linh Trang nhíu mày: “Kinh phí không đủ?”
Chiến Hàn Quân thoáng hiện lên tia bối rối, nhưng lại giả vờ tức giận nói: “Quan Minh Vũ quản lý tài khoản như thế nào vậy, vậy mà còn hà khắc với các tiểu công chúa của chúng ta”
Quốc Việt nhìn dáng vẻ chứng chỉnh giả vờ của bố mình, trong mắt hiện lên nụ cười tinh ranh.
Bố vì để cho bọn họ sống cuộc sống bình thường qua ngày và trau đồi những đức tính siêng năng và tiết kiệm, cố ý dặn dò Quan Minh Vũ hạn chế chỉ tiêu hàng tháng của bọn họ.
Các con gái của nhà họ Chiến mỗi tháng phí sinh hoạt là tám vạn, Quốc Việt và bé Tùng mỗi tháng phí sinh hoạt lại chỉ có tám ngàn.
Linh Trang quan tâm đến chuyện của bọn trẻ, bất kể lớn nhỏ đều phải hỏi qua.
“Chồng, phí sinh hoạt một tháng của các con là bao nhiêu?”
Chiến Hàn Quân mơ hồ nói: “À, con số cụ thể thì anh cũng không nhớ. Quay đầu anh đi hỏi Quân Minh Vũ.”
Linh Trang nhíu mày quay đầu hỏi bé Tùng: “Bé Tùng, phí sinh hoạt một tháng của con là bao nhiêu?”