Chương : Ai cũng đều có chiếc vảy rồng của riêng mình
Chiến Đình Vũ rung mình một cái: “Quá đáng sợ rồi. Cái chiêu này của cậu ta quả thực là trong vô hình mà giết được người”
Chiến Đình Lê nói: “Ai nói là không phải, bởi là như thế, người của chúng ta đã xuất hiện sự phản bội, nhưng mà chúng ta lại không biết được cái người phản bội đó lại là ai. Gần đây đều không thể phái bọn họ đi ra ngoài để làm nhiệm vụ nữa rồi. chỉ có thể nhìn bọn họ diễu võ dương oai thôi”
Chiến Đình Vũ chỉ cảm thấy lạnh đằng sau sống lưng: “Sao tôi lại cảm thấy, cái thằng bé Quốc Việt này so với Hàn Quân còn khủng bố hơn nhiều nữa cơ”
Chiến Đình Lê nói: “Lễ kế thừa của ngày mai, xem ra là đại cục đã định cả rồi”
Khi Chiến Quốc Việt về đến tòa thành Ái Nguyệt, Chiến Hàn Quân đang ngồi trêи sô pha ở phòng khách, mặc một bộ đồ ở nhà màu đen, tự phụ như một vị đế vương.
Chiến Quốc Việt nhìn thấy bố của nó, liền nhỏ giọng phân phó cho những người khác: “Các chị à, mọi người cứ về phòng nghỉ ngơi trước đi nhé, em đi giải thích cho bố một chút”
Thanh Tùng sợ nhất chính là phải gánh vác những chuyện lớn, cậu bé vỗ vỗ bả vai của Chiến Quốc Việt, an ủi mà nói: “Giải quyết ổn thỏa vào nhé” Xong rồi thì khẩn trương mà chạy mất dạng.
Chiến Quốc Việt đi về hướng của Chiến Hàn Quân.
“Bố Chiến Hàn Quân nhìn về phía cậu bé, ánh mắt sâu thăm khó lường mang theo chút tia biểu lộ sự tìm tòi nghiên cứu.
Thật lâu sau đó mới cảm khái mà nói: “Cứ như vậy mà chặt đi đầu ngón tay của ông hai của con, con không cảm thấy như vậy là có chút tàn nhẫn à?”
Thân thể của Chiến Quốc Việt cũng đứng thẳng tắp, cái khí chất của cậu bé là từ trong bụng mẹ mà mang ra ngoài rồi, làm cho người khác khϊế͙p͙ đảm.
“Bố à, những chuyện xấu xa kia của nhà họ Chiến, bố có thể một mắt nhắm một mắt mở được, nhưng con thì không thể làm như thế nổi”
Chiến Hàn Quân nhìn về phía Chiến Quốc Việt, đôi lông mày ôn nhu nhẹ nhàng nổi lên một tầng rung động.
“Cũng đã từng có một khoảng thời gian, bố cũng giống như con mà có một kế hoạch to lớn, bố muốn đem những cái xấu xa bẩn thỉu đấy thanh lí đi hết cho thật sạch sẽ, để cho nhà họ Chiến trở nên thanh minh sạch sẽ”
Quốc Việt sững sờ: “Thế tại sao vì sao sau này bố lại thay đổi đi chủ ý như thế?”
Chiến Hàn Quân nói: “Là bởi vì mẹ của con đấy. Bà ấy đem lệ khí của bố rút hết rồi, xong còn động chạm vào vẩy rồng của bố nữa”
Chiến Quốc Việt cảm thấy có chút không thể tưởng tượng được. “Mẹ không có ngăn cản những chuyện mà bố làm và bố muốn làm”
Chiến Hàn Quân nói: “Không phải là bà ấy ngăn cản bố. mà là tự bố không cho phép mình đi làm việc đó.”
Chiến Hàn Quân đứng dậy, lúc này mới giật mình bởi vì chiều cao của Chiến Quốc Việt đã vượt qua bản thân rồi.
Chiến Hàn Quân võ vỗ đầu của Chiến Quốc Việt, nói: “Quốc Việt à, ai cũng đều có chiếc vẩy rồng của riêng mình, tự động vào là sẽ chết. nhưng mà ai cũng đều sẽ gặp được một người mà có thể rút chiếc vẩy rồng của con đi, cô ấy sẽ cho con biết đối xử lương thiện với cả thiên hạ, còn con chỉ cầu cô ấy một chữ phúc thôi Trong đầu của Chiến Quốc Việt lờ mờ hiện lên mơ hồ một bóng hình xinh đẹp nào đó rồi lại quật cường mà nói: “Con không có gặp được người như vậy. thế nên, con có thể vẫn còn bảo vệ được thật tốt chiếc vẩy rồng của mình, không để cho bất kì một kẻ nào động chạm vào nó”
Chiến Hàn Quân nói: “Đi nghỉ ngơi đi”
Khi những tia nắng ban mai đầu tiên mờ ảo chiếu xuống trái đất thì biệt thự Ngọc Bích cũng đã bước vào trạng thái bận rộn của nó.
Tòa thành Ái Nguyệt.
Linh Trang đã tỉnh dậy từ sớm rồi. Sau khi hoàn tất việc rửa mặt, Linh Trang cũng liền bắt đầu công việc lu bù lên. Cô mua cho Chiến Quốc Việt một bộ Âu phục mới, dùng cái bàn ủi để ủi quần áo cho thật phẳng phiu.
Sau đó cầm bộ đồ lên trêи lầu.
Gỡ cửa, trong phòng liền truyền đến cái giọng nói nhập nhèm của Chiến Quốc Việt. “Mời vào”
Linh Trang đẩy cửa mà bước vào, liền nhìn thấy Chiến Quốc Việt cởi trần mà ngồi dậy từ trong chăn.
Linh Trang nhìn đến ngốc luôn: “Cái thằng bé này, từ bao giờ mà học được cách ngủ nướng rồi hả? Cái thói quen này không có tốt đâu, rất dễ bị cảm lạnh đấy”
Chiến Quốc Việt ngáp mấy cái rồi liền nói: “Ngủ nướng thì mới có cảm giác vô câu vô thúc chứ mẹ”
Linh Trang quay người, lưng đối diện với Chiến Quốc Việt.
“Nhanh dậy rồi thay quần áo đi, mẹ mua cho con một bộ Âu phục đây này, con mau thử xem có hợp hay là không đi.”