Chương : Một lần mang thai, ba năm ngốc nghếch
Nghiêm Linh Trang càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi.
Chiến Hàn Quân nói: “Xem ra muốn cho Lạc Thanh An hoàn toàn quên được Diệp Phong thì chúng ta phải cho con bé uống một liều thuốc mạnh”
Nghiêm Linh Trang trợn to hai mắt: “Anh muốn làm gì con bé vậy?”
Chiến Hàn Quân nói: “Chúng ta sẽ đưa con bé đến chỗ bà nội Bác Danh và để cho bà nội Bác Danh dạy dỗ con bé thật tốt”
Nghiêm Linh Trang nói: “Đúng vậy, tại sao em lại không nghĩ tới bà nội Bác Danh chứ? Bà ấy có tài năng y học xuất sắc và đã có nghiên cứu về cả bệnh lây qua đường ȶìиɦ ɖu͙ƈ và bệnh tâm lý. Có lẽ bà nội Bác Danh có thể chữa khỏi hoàn toàn bệnh tương tư của Thanh An”
Chiến Hàn Quân nhìn Nghiêm Linh Trang đang nói lung tung về các loại bệnh. Anh muốn nói với cô rằng: Bệnh tương tư không phải là bệnh cho nên bà nội Bác Danh làm gì có thuốc chữa cơ chứ.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy tâm trạng của Nghiêm Linh Trang vì điều này mà trở nên vui vẻ, Chiến Hàn Quân cảm thấy không cần thiết phải vạch trần sự thật.
Nhưng Chiến Hàn Quân lại nói ra hai chuyện khác cho Nghiêm Linh Trang: “Linh Trang à, bây giờ là thời điểm rối loạn nhất của nhà họ Chiến cho nên anh quyết định đưa ông ngoại trở về trại của nhà họ Dư. Còn bà nội Bác Danh và ông nội thì anh cũng sẽ đưa họ trở về thành phố Vân Vũ. Chỉ khi bọn họ rời khỏi trung tâm của cuộc chiến này thì Quốc Việt và anh mới có thể tập trung tinh thần để giải quyết tình hình đang rất hỗn loạn này. “
Nghiêm Linh Trang nhìn ra ngoài cửa sổ. Tối hôm qua Diệp Phong và những người khác đã canh giữ ở tòa thành Ái Nguyệt mà không rời một bước nào. Nghiêm Linh Trang biết rõ nhà họ Chiến sắp phải đối mặt với những cuộc tranh chấp như thế nào trong tương lai gần.
“Vâng” Nghiêm Linh Trang rất ủng hộ quyết định của Chiến Hàn Quân: “Anh Hàn Quân, khi nào bọn họ sẽ đi vậy?
Chiến Hàn Quân nói: “Anh sẽ đến vườn Hương Đỉnh để thông báo với ông ngoại sau nhưng chậm nhất là trong vòng một tuần phải rời đi. Vê phần bà nội Bác Danh thì anh muốn đưa bọn họ đi vào ngày mai.”
Nghiêm Linh Trang không kìm được xúc động: “Thanh An sẽ đi cùng bà nội Bác Danh sao?”
“Đứng vậy” Chiến Hàn Quân nói: “Linh Trang à, Thanh An tạm thời rời khỏi thủ đô không chỉ có thể chữa lành vết thương tình cảm của con bé mà còn có lợi cho sự an toàn của bản thân con bé.”
Nghiêm Linh Trang gật đầu: “Vâng, em hiểu rồi”
Chiến Hàn Quân hâm nóng lại bữa sáng một lần nữa, sau đó đưa cho Nghiêm Linh Trang và dỗ dành nói: “Em ăn thêm vài miếng nữa đi. Nếu em không ăn thì trong lòng anh sẽ cảm thấy sợ hãi”
Nghiêm Linh Trang đành cố gắng ăn vài miếng.
Chiến Quốc Việt nhìn nửa bát cháo thịt còn thừa lại thì cười khổ và nói: “Bảo em ăn vài miếng thì em thật sự chỉ ăn đúng vài miếng. Nào, em ăn thêm đi”
Nghiêm Linh Trang bị anh chọc cho cười và cô lại ăn thêm vài miếng nữa.
Cho đến khi cô ăn hết bát cháo thì Chiến Hàn Quân mới nở nụ cười. Anh giống như đang an ủi một đứa trẻ ba tuổi mà hà, em ngoan quá.”
Nghiêm Linh Trang không biết nên khóc hay nên cười.
Vào buổi trưa, Chiến Hàn Quân đưa Nghiêm Linh Trang đến vườn Hương Đỉnh.
Khi thấy con trai và con dâu đến, ông cụ Niên và Dư Thiên An cực kỳ mừng rỡ.
Nhưng khi Chiến Hàn Quân nói ra ý định của mình thì bầu không khí trong phòng khách lập tức trở nên lạnh lẽo.
“Cháu định đuổi chúng tôi đi ư?” Ông cụ Niên nhìn Chiến Hàn Quân với vẻ mặt không thể tin được.
Nghiêm Linh Trang sợ phương thức diễn đạt của Chiến Hàn Quân sẽ khiến bọn họ hiểu lầm cho nên cô vội vàng giải thích: “Ông ngoại ơi, anh Hàn Quân thật sự không phải là muốn đưa hai người đi đâu ạ. Chỉ là anh ấy không còn lựa chọn nào khác”
Sau khi nói xong, Nghiêm Linh Trang mới phát hiện ra cô đã lỡ lời.
Nếu để cho ông ngoại và những người khác biết rằng nhà họ Chiến có thể đang phải đối mặt với một cuộc chiến tranh giành quyền lực rất dữ dội thì có lẽ bọn họ sẽ không bao giờ rời đi và cũng sẽ lo lắng cho sự an toàn của bọn họ.
Vẻ mặt của Nghiêm Linh Trang chán nản nhìn Chiến Hàn Quân. Khi nhận được ánh mắt cưng chiều và còn có một chút liêm sỉ của anh, Nghiêm Linh Trang tự trách bản thân mà : “Miệng của em thật là vụng về”
Làm sao Chiến Hàn Quân có thể trách mắng cô được chứ? Anh chỉ ôm cô vào lòng và nói: “Đúng là một lần mang thai, ba năm ngốc nghếch mà”