Chương : Dụ rắn ra khỏi hang
Chiến Hàn Quân hướng ánh mắt nhìn về phía khuôn mặt của Dư Sinh, Dư Sinh khế run rẩy và cảm thấy có cảm giác không ổn lắm: “Hàn Quân, cháu…cháu làm gì nhìn cậu như thế hả?”
“Cậu, cháu muốn cậu nghĩ cách đưa cô Tú Hòa về nhà”
Chiến Hàn Quân nói.
Dư Sinh lắc đầu liên tục: “Cháu muốn hại chết cậu sao, cậu và mợ con khó khăn lắm mới xóa tan hiểu lầm, cậu còn hứa sẽ cắt đứt mối quan hệ với người phụ nữ khác nữa, bây giờ cậu nuốt lời thì cả đời này bà ấy cũng không nhìn mặt cậu nữa đâu”
Chiến Hàn Quân nói: “Cậu yên tâm, cháu sẽ giải thích với mợ: Dư Sinh vẫn lắc đầu: “Không được không được đâu”
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên định và thần thái không chút lay động của Chiến Hàn Quân thì Dư Sinh biết mình không có cách nào phản kháng.
Dư Sinh bất lực nói: “Hàn Quân, cháu hãy tội nghiệp người cậu này đi, sống cả đời này rồi mà tới cuối đời mới có thể hưởng thụ sự mỹ mãn của tình yêu, sao cháu lại nỡ cắt đi vận đào hoa của cậu vậy hả?”
“Cậu à, cậu giúp cháu chuyện này đi, sau này cháu sẽ nợ cậu một món nợ ân tình” Chiến Hàn Quân nói.
Dư Sinh bỗng chốc ý thức được sự nghiêm trọng của sự việc, dù sao thì Chiến Hàn Quân cũng không cầu xin ai bao giờ, bây giờ lại chịu xuống nước năn nỉ thì tuyệt đối là chuyện mà anh không thể dễ dàng khống chế được “Cháu muốn cậu đưa cô Tú Hòa về nhà rốt cuộc là vì sao?” Dư Sinh hiếu kỳ hỏi.
Chiến Hàn Quân nói: “Nhử rắn ra khỏi hang”
Dư Sinh vì đại cuộc nên mới miễn cưỡng đồng ý.
“Được rồi”
Dư Sinh nhìn biểu cảm nghiêm trọng của Chiến Hàn Quân lại nhìn thi thể của Chu Mã mà bỗng chốc nghiến răng lại: “Cái chết của Chu Mã có liên quan đến nhà họ Chiến chúng ta sao?”
Chiến Hàn Quân nói: “Cháu nghỉ ngờ có người lợi dụng cô †a làm con cờ nên mới lén lén thả họ ra”
Dư Sinh nói: “Ngoại thất của nhà họ Chiến Hàn Quân tụi cháu mới vào nhà họ Chiến một ngày thì đã bắt đầu không được yên ổn rồi, hèn cho mà cháu bày đủ mọi cách đưa tụi cậu ra khỏi nhà họ Chiến”
Chiến Hàn Quân cười đau khổ: “Để mọi người phải cười nhạo rồi”
Dư Sinh nói: “Cháu phải cẩn thận đấy”
“ừ”
Chiến Hàn Quân và Dư Sinh quay trở về linh cữu của Chu Mã, Chiến Hàn Quân đưa ánh mắt nhìn Dư Sinh một cái, ông ta lấy hết dũng khí đi về phía trước.
“Tú Hòa, người chết không thể sống lại, bà đừng quá đau buồn” Dư Sinh đưa tay nắm lấy tay Tú Hòa.
Tú Hòa nhìn thấy Dư Sinh chủ động tiếp cận mình thì khuôn mặt để lộ ra chút khó tin, dù sao sau khi trải qua chuyện này thì Dư Sinh cũng rất lâu rất lâu rồi không quan tâm đến bà ta.
Tú Hòa cầm tay Dư Sinh và kϊƈɦ động rơi nước m: chủ, tôi biết ông không nỡ bỏ rơi tôi mà”
Dư Sinh rút tay lại và vỗ vỗ vai của Tú Hòa an ủi nói: “Bà đừng quá đau buồn, tôi định sau khi đưa Chu Mã đi rồi thì ba hãy về nhà với tôi nhé.”
Tú Hòa phấn khích gật gật đầi Sự giao tiếp giữa hai người họ tràn đầy mùi vị tình cũ nồng thăm, điều này khiến tất cả mọi người đều rất kinh ngạc.
Bà Dư càng kinh ngạc đến mức ngơ người đi.
Bà ta nhìn Dư Sinh bằng ánh mắt khó tin, khuôn mặt nhăn nheo dường như bị đả kϊƈɦ rất nặng sau đó bùng nổ.
Cả người bà Dư run rẩy, dường như sắp sửa ngã nhào.
xuống đất rồi, Linh Trang vội vàng chạy lên dìu bà Dư và hướng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Chiến Hàn Quân.
Chiến Hàn Quân truyền cho Linh Trang một cái ánh mắt thấu hiểu nhưng không thể nói nên lời và nói: “Linh Trang, em đưa mợ ra ngoài hít thở chút không khí trong lành đi.”
Linh Trang gật đầu: “Được.”