Chương : Ngọc ấn mãng xà
Thanh Tùng và Quốc Việt nhìn thấy người phụ nữ đứng sừng sững ở giữa nhà liền đồng thời ngây người ra.
“Thật kỳ lạ, bà có thể đi vào nhà chúng tôi mà không cần phá hư khóa vân tay của chúng tôi. Bà Vân tôi càng ngày càng cảm thấy hứng thú với bà rồi đấy” Thanh Tùng không đứng đắn nói.
Bà Vân chậm rãi quay người lại, khi nhìn thấy Chiến Quốc Việt và Thanh Tùng đứng cạnh cửa thì gương mặt lạnh lùng đột nhiên dâng lên một cỗ hàn khí.
“Mau trả đồ lại cho tôi.” Bà Vân tức giận nói.
Thanh Tùng tiến vào trong phòng rồi nói: “Nếu bà đã tự đi vào đây rồi thì không biết tự mình tìm à?”
Bà Vân tức giận nói: “Tôi đã tìm rồi nhưng các cậu lại đem nó giấu đi, tôi tìm không thấy”
Thanh Tùng cười nói: “Tôi còn tưởng bản lĩnh phi thường ba đầu sáu tay thế nào chứ vậy mà không ngờ bà lại không có khả năng lật tung đồ đạc lên. Bà đợi đấy tôi giúp bà đi lấy nó ra”
Thanh Tùng quay người đi vào phòng ngủ. Quốc Việt dựa vào cửa, đôi mắt sâu thẳm tràn ra một cỗ khí lạnh, cậu không dễ gần như Thanh Tùng nên đối với kẻ xâm nhập thì cậu liền tỏ ra thái độ vô cùng không thân thiện.
“Bà rốt cuộc là ai? Bà lẻn vào nhà họ Chiến rốt cuộc là có âm mưu gì?”
Bà Vân cười mê hoặc nói: “Tôi không biết cậu đang nói gì”
Quốc Việt đứng thẳng người dậy, một tay cậu đút vào túi quần rồi từ tốn đi về phía bà Vân rồi nói: “Bà Vân xinh đẹp xuất chúng lại am hiểu chế tạo thuốc, sử dụng rắn độc và còn là một nhà thôi miên lợi hại. Bà có nhiều thân phạn như vậy nhưng lại cam tâm tình nguyện làm vợ nhỏ của ông già Chiến Đình Lê kia mà không cảm thấy thiệt thòi sao?”
Đáy mắt bà Vân thoáng lướt qua một tia tính toán, tay bà †a âm thầm thu vào trong tay áo nhưng trêи mặt không để lộ ra chút biểu cảm gì nói: “Nghe đồn răng cậu chủ Quốc Việt của nhà họ Chiến thông minh phúc hắc, hôm nay được gặp quả nhiên danh bất hư truyền. Nhưng có điều cậu chủ Quốc Việt biết nhiều như vậy đối với cậu cũng không phải là việc tốt”
Ánh mắt của Chiến Quốc Việt rơi vào tay bà ta, cánh tay đang đút vào túi quần đột nhiên duỗi ra: “Bà Vân, có phải bà muốn tìm thứ này không?”
Tay của bà Vân đang rút vào trong tay áo đột nhiên ngừng lại, ánh mắt bà ta không kìm được nhìn về phía tay của Quốc Việt liền thấy được trước mắt xuất hiện bóng dáng của một con mãng xà đang lượn lờ, ý thức của bà Vân trong phút chốc rơi vào trạng thái hỗn loạn.
Chiến Quốc Việt đưa tay lên quơ qua quơ lại trước mặt bà Vân để xác định rằng bà ta đã bị thôi miên liền tra hỏi: ” Đơn Thúy Vân, tại sao bà lại thả Tú Hòa và Chu Mã ra”
Ánh mắt bà Vân đờ đẫn nói: “Vì để chia rẻ quan hệ của Dư Thiên An và Nghiêm Linh Trang.”
Chiến Quốc Việt vô cùng kinh ngạc: “Nghiêm Linh Trang với bà không thù không oán vậy thì tại sao bà lại muốn hại cô ấy?”
“Cô ấy có thể khởi động ngọc ấn mãng xà…. thì nhất định phải chết”
Chiến Quốc Việt vô cùng kinh hãi: “Ngọc ấn mãng xà?”
Nhưng vào lúc này, ánh mắt của bà Vân đột nhiên chuyển động, Quốc Việt cảm thấy được bà ta đã tỉnh lại, dưới đáy mắt liền lóe lên một tia u ám. Bà Vân từ trong tay áo rút ra một thanh sáo đỗ đặt lên miệng rồi lập tức thổi. Ánh mắt sâu thẳm của Quốc Việt đột nhiên trống rỗng, trong phút chống liền giống hệt như một con rối đứng bất động trước mặt bà Vân..
“Quốc Việt, ăn nó đi” Trêи tay bà Vân xuất hiện một con trùng độc.
Cánh tay cứng ngắc của Quốc Việt cầm lấy con trùng độc rồi chậm rãi đưa lên miệng. Đây là cổ trùng, nếu như Quốc Việt nuốt nó vào trong bụng thì cậu sẽ bị bà Vân khống chế rồi từ đó sẽ đánh mất đi bản thân.
Bà Vân đang vui mừng vì nghĩ răng đã hoàn thành được mục tiêu và còn thu hoạch được một trợ thủ đắc lực, nghĩ đến đây bà ta liền mở miệng cười. Nhưng nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Chiến Quốc Việt đột nhiên nâng cảm bà Vân lên, siết chặt cằm bà ta lại rồi đem trùng cổ nhét vào trong miệng bà ta sau đó liền ép chặt miệng của bà ta lại. Bà Vân buộc phải nuốt trùng cổ xuống.