Chương : Thanh An, em ấy là mạng sống của anh
Nhưng mà những lời nói tiếp theo của Diệp Phong đã đẩy Tô Cẩm xuống đáy vực sâu.
“Tô Cẩm, nếu em đã không còn là người giúp việc của anh thì anh nghĩ chúng ta tạm thời tách ra đi. Sống chung trước hôn nhân là một hành động vô trách nhiệm đối với một cô gái, bởi vì anh không biết khi nào mình mới có thể cưới em…..
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Cẩm thay đổi, cô ta mất khống chế mà rít gào lên: “Tại sao lại đối với em như vậy?
Anh đã nói chờ sau khi bé An trở về thì anh sẽ nói chuyện rõ ràng với cô ấy, khiến cho cô ấy vui vẻ chấp nhận hôn lễ của chúng ta. Sao anh lại muốn lật lọng?”
Diệp Phong nói trong sự tự trách: “Vô cùng xin lỗi, lúc đó anh cho rằng Thanh An sẽ nhanh chóng trở về. Nhưng mà hôm nay nghe Chiến Quốc Việt nói, anh mới biết được bé An có khả năng bảy hoặc tám năm không quay về. Anh nghĩ ước định của anh với Thanh An rất không công bằng với em. Cho nên anh cho em cơ hội để lựa chọn một lần nữa.
Tô Cẩm sợ đến ngây người. Ấp úng nói: “Bảy, tám năm?”
Diệp Phong nói: “Có lẽ càng lâu hơn. Cho nên nếu em phải rời khỏi anh thì anh sẽ không trách em, anh sẽ cho em một số tiền, bảo đảm cuộc sống về sau của em sẽ không phải lo nghĩ gì nữa”
Tô Cẩm ngồi uể oải ở trêи ghế sô pha, giờ phút này hoàn toàn không có ý kiến gì nữa.
Sau một hồi lâu, Tô Cẩm tức giận và bất bình nói: “Ước định của anh và cô ấy quan trọng như vậy sao?”
Diệp Phong nói: “Đúng vậy.”
“Anh không muốn nuốt lời với e, ấy. Nhưng lại muốn lật lọng với em. Diệp Phong, tại sao vậy?” Tô Cẩm suy sụp.
Nếu như Diệp Phong ở trong trạng thái tỉnh táo và có năng lực suy nghĩ vượt trội thì tuyệt đối sẽ không nói ra những lời nói khốn nạn như vậy. Nhưng anh ta ỷ vào men say nên đã đã mất đi sự chừng mực, nói ra toàn bộ những lời trong lòng.
“Thanh An, e, ấy là mạng sống của anh. Anh có thể vì em ấy mà lật đổ cả thế giới này, phụ em thì đã làm sao?”
Tô Cẩm há hốc mồm.
Trong giây phút đó, cô ta mới biết mình đã thua một cách triệt để như thế nào.
Cô ta mới biết được trong lòng Diệp Phong mình hèn mọn đến cỡ nào.
Khi Diệp Phong tỉnh lại sau cơn say rượu thì đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Tô Cẩm tức giận tự mình thu dọn hành lý, đang chuẩn bị rời đi.
Những hình ảnh và lời nói mà Diệp Phong đã nói khi say rượu vào ngày hôm qua đã bị anh vứt lên tận chín tầng mây. Nhìn thấy Tô Cẩm chuẩn bị rời đi còn vô cùng buồn bực.
“Em đi đâu vậy?”
Tô Cẩm tức giận nói: “Không phải anh kêu em đi sao?”
Diệp Phong sững sờ.
Giờ phút này đã tỉnh rượu, anh ta lại trở về là Diệp Phong có tâm tư kín đáo, một thiên tài vô cùng thận trọng.
“Ngày hôm qua anh đã nói gì với em?” Diệp Phong thử thăm dò.
“Anh nói thỏa thuận giữ chúng ta đã chấm dứt, em không cần phải làm người giúp việc của anh nữa.”
Diệp Phong nghĩ nghĩ rồi gật đầu: “Quả thật em làm người giúp việc của anh không hề thích hợp”
Tô Cẩm lã chã chực khóc, nói: “Anh còn kêu em dọn ra. Còn muốn chia tay với em, anh nói bé An là mạng của anh. Anh tình nguyện phụ người trong thế giới cũng không thể thất hứa với cô ấy”
Diệp Phong Làm sao anh ta có thể nói ra những lời khốn nạn như vậy mà không cần dùng não để suy nghĩ?
Tô Cẩm tức muốn hộc máu, cảm xúc trở nên mất khống chế, lời nói trở nên cường điệu: “Diệp Phong, nếu anh đã quan tâm bé An như vậy thì tại sao lại còn gây tổn hại đến em? Người anh yêu chính là bé An!”
Sắc mặt Diệp Phong trở nên vô cùng khó coi.
Anh ta không ngờ một vấn đề mà anh chưa bao giờ nghĩ sâu đến lại bị Tô Cẩm khai quật được sau khi anh ta say rượu vào tối hôm qua.
Người anh ta yêu là bé An sao?
Tình cảm anh dành cho bé An thật sự là yêu sao?
Sao anh ta có thể…
Làm sao một người đàn trưởng thành lại có thể bắt lấy trái tim của một cô gái tuổi vị thành niên?