Chương : Bây giờ Linh Trang nhà tôi không thể sống xa tôi được
“Quốc Việt, anh đừng đi vào trong. Bên trong nguy hiểm lắm. Em đi cứu người.” Bé Tùng chặn Chiến Quốc Việt ở ngoài cửa đình viện, nói.
Chiến Quốc Việt nhìn bé Tùng, dặn dò: “Em cũng phải cẩn thận”
“Ừ” Bé Tùng quay người liền lao vào trong.
Chiến Hàn Quân nhìn thấy bé Tùng xông vào chỗ con rồng lửa, lo lắng hét lên: “Bé Tùng, đừng vào đó.”
Bé Tùng nói: “Bố ơi, con có một pháp khí để đối phó với những con rắn độc này”
Chiến Hàn Quân kinh ngạc phát hiện những con rắn độc đó sẽ không bao giờ đến gần bé Tùng.
“Lạ thật” Dư Nhân nghi hoặc khó hiểu: “Rắn độc sợ bé Tùng?”
Bé Tùng lấy chưởng môn ấn từ trong lòng ra, cả đàn rắn độc ngay lập tức nổ tung, chết trong gang tấc.
Chiến Hàn Quân và Dư Nhân đều bị sốc nặng.
Rắn độc đã chết, hộ vệ lao vào trong dập lửa.
Dư Nhân mệt mỏi gục xuống dưới đất, nhưng mà Chiến Hàn Quân vẫn như cũ ngọc thụ lâm phong đứng giữa đình viện.
Dư Nhân trêu chọc nói: “Vừa rồi nhìn thấy anh căng thẳng như vậy, nhưng bây khôi phục bộ dáng bình tĩnh và thoải mái. Anh thật là giả tạo.”
Chiến Hàn Quân cười thầm sợ hãi nói: “Lúc nấy tôi thực sự căng thẳng”
Nghĩ đến Linh Trang đang mang thai, Chiến Hàn Quân cảm thấy dũng khí một thời không sợ hãi của mình dường như không còn to lớn và uy nghiêm nữa Dư Nhân chết lặng. “Lúc trước tôi đốt biệt thự Ngọc Bích, anh không phải rất cứng đầu sao? Một bộ dáng không sợ trời không sợ đất. Sao bây giờ lại nhát gan như vậy?”
Chiến Hàn Quân bước đến trước mặt Dư Nhân nói: “Lúc trước Linh Trang nhà tôi có sức khỏe tốt, rời xa tôi cô ấy vẫn có thể sống tốt. Bây giờ Linh Trang nhà tôi không thể sống xa tôi được…”
Anh ấy đã có thứ quan trọng, đối mặt với cái chết đã mất hết can đảm.
Dư Nhân chết lặng.
Từ đình viện di ra, người hầu đã đến truyền lời.
“Cậu Chiến, cậu chủ Dư, hai cậu chủ nhỏ, hai ông cụ đang đợi mọi người ở phía sau thành Ái Nguyệt, nói rằng có chuyện muốn nói với mọi người”
Chiến Hàn Quân và Dư Nhân nhìn nhau, cả hai đều mong rằng những gì hai ông cụ sắp nói sẽ có liên quan gì đến những con rắn độc này.
Dư Nhân nói: “Tôi biết rồi, chúng tôi sẽ đi qua ngay”
Khi đi đến tòa thành Ái Nguyệt, Chiến Hàn Quân đi vào sân đã chạy đến hướng nhà của mình.
“Em họ, cậu đưa Quốc Việt và bé Tùng đi trước đi. Tôi về nhà gặp Linh Trang nhà tôi trước đã” Chiến Hàn Quân nói.
Dư Nhân sị mặt: “Đi đi”
Chiến Hàn Quân chạy vào nhà như một cơn gió lốc. Trong phòng khách dưới tầng, Anh Nguyệt và Nghiêm Mặc Hàn ngồi trêи ghế sô pha chơi đùa với con của họ. Chiến Hàn Quân đi vào không thèm chào hỏi bọn họ một tiếng, liền chạy nhanh lên tầng.
Anh đẩy cửa phòng ngủ ra liền nhìn thấy Linh Trang đang ngẩn người ngồi trêи giường, cả người đều căng thẳng.
“Linh Trang.”
Lúc Linh Trang nhìn thấy Chiến Hàn Quân, khuôn mặt căng thẳng đó lập tức tươi đẹp rạng rỡ: “Chồng ơi.”
Cô đứng dậy và chạy nhanh như bay về phía anh.
Chiến Hàn Quân nói: “Em cẩn thận một chút”
Cô lao vào vòng tay anh, ôm chặt lấy anh.
Chiến Hàn Quân hôn lên trán cô, nhẹ nhàng nói: “Anh đến đây để báo bình an cho em. Linh Trang, ông nội và ông ngoại đang đợi anh ở sân sau, anh phải đến đó ngay bây giờ” Linh Trang nói: “Nghe nói nhị phòng và tam phong có người bị thương. Hắn là có chuyện vô cùng nghiêm trọng. Anh mau đi đi”
Chiến Hàn Quân lại vội vã chạy ra ngoài.
Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt trong phòng khách đều bị Chiến Hàn Quân trực tiếp bỏ qua.