Chương : Nỗi khổ tâm
“Bé An, cháu là đồ nhu nhược, con rùa rụt đầu, cháu làm mất mặt họ rồi, cháu không xứng làm con gái của Chiến Hàn Quân” Bác Danh đứng dậy và tức giận đi ta khỏi nhà.
Nước mắt của bé An rơi xuống.
“Cháu không phải đồ nhu nhược.” Cô bé cắn chặt răng nói.
Bác Danh đi đến nhà bếp, bạn đời nhìn bà ta mà thở dài một cái.
“Những lời bà nói với con bé có tàn nhẫn quá không?”
Hai mắt Bác Danh đỏ hoe: “Chắt ruột của tôi sao tôi có thể không đau lòng sao? Nhưng con bé là truyền nhân của Bác Danh tôi, nếu như tâm trí không đủ lớn thì sau này làm sao để đương đầu với chông gai đây?”
“Bà phải từ từ khuyên nhủ con bé mới được”
“Ông cũng nói rồi mà, thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa “
Trước giờ chưa bao giờ có ai dùng những lời lẽ cay độc như thế để chà đạp bé An cả.
Điều này làm kϊƈɦ thích tâm lý kiên cường bất khuất và tính phản kháng trong xương cốt bé An.
Cô bé nhanh chóng lau đi nước mắt và hướng ánh mắt kiên nghị nhìn vào đống chữ ời trong cuốn sách kia.
€ô bé là con gái của Chiến Hàn Quân.
Cô bé là con gái của Nghiêm Linh Trang.
Cô bé không tin mình sẽ không thể vượt qua nỗi đau thất tình mang lại.
Cô bé không tin mình sẽ không thể khiêu chiến nỗi cuốn sách này.
Bé An ôm lấy cuốn sách đi về phía phòng sách.
Bác Danh và ông cụ nghe thấy phía phòng sách vang lên tiếng đập cửa rất lớn.
Ông cụ kinh ngạc nhìn về phía Bác Danh và thảng thốt nói: “Chúc mừng bà, bà đã thành công chọc giận một con sư tử.
rồi”
Bác Danh nói: “Vốn dĩ cái tính cách dịu dàng dễ dãi của nó đã không tốt, để con bé tức giận nên mới có thể giải tỏa những bực tức trong lòng, đây cũng là chuyện tốt”
Từ ngày hôm đó thì bé An đã hạ quyết tâm sẽ sửa đổi và chìm đắm trong sách vở.
Bé An lúc này mới phát hiện khi cô bé tịnh tâm lại đọc sách thì cô có cái bản lĩnh nhìn qua sẽ không quên con chữ.
Cuối cùng cô bé mới hiểu thật ra mình cũng giống như Quốc Việt bé Tùng có di truyền được nòi giống tốt của bố mẹ, cô bé không phải là người thấp kém, trước kia cô kém cỏi là bởi vì mình không có lòng học tập.
Bác Danh phát hiện tốc độ đọc sách của bé An càng ngày càng nhanh nên khuôn mặt đã để lộ ra nụ cười đầy an ủi.
Bà ta cuối cùng cũng tìm ra phương án dạy dỗ bé An đúng cách, thì ra không phải là khích lệ mà phải là sự đàn áp không ngừng.
Từ nay về sau, Bác Danh cũng không còn dễ dãi với bé An nữa mà cứ liên tục dùng những lời nói độc địa áp đặt lên người bé An.
Ông cụ rất lo lắng nói: “Bà đối với con bé như thế thì nó sẽ hận bà đấy”
Bác Danh nói: “Không đâu, nếu có một ngày cô bé phát hiện ra những việc tôi làm cũng vì quá yêu nó thì tôi nghĩ nó sẽ hiểu cho tôi”
Cuộc sống của bé An cứ thế lặp đi lặp lại và bên Thủ Đô cũng càng ngày càng bình lặng.
Thủ Đô.
Bà Vân giống như bị bốc hơi vậy, bà ta đột nhiên biến mất khỏi biệt thự Ngọc Bích.
Chiến Quốc Việt vì muốn điều tra bà Vân nên đã đến biệt thự Yến Tuân.
Lần này do đích thân chủ nhân của biệt thự Yến Tuân Đình Lê ra tiếp đón Chiến Quốc Việt.
“Quốc Việt, cháu nói đám rắn độc kia thật sự do Vân thả ra sao?” Cho tới ngày hôm nay, Đình Lê đối với vẻ đẹp của người vợ lẽ vẫn còn đang nghỉ ngờ, ông ta không tin bà Vân là loại lăng băm trêи giang hồ.
Chiến Quốc Việt nhìn Đình Lê muốn tìm ra chút manh mối gì trêи khuôn mặt ông ta.