Chương : Ông thấy nên báo cảnh sát hay là trong nội bộ tự tiêu hủy
Qủy Ảnh tiến lên, áp giải Chiến Đình Lê rời đi.
Chiến Hàn Long đi đến trước mặt của Chiến Quốc Việt mà nói: “Quốc Việt, chú hỏi cháu, sau khi mẹ chú chết, cổ phần của bà ấy ở nhà họ Chiến, sẽ được phân phối như thế nào?”
Chiến Quốc Việt nhìn về phía khuôn mặt vô cùng khẩn cấp kia của Chiến Hàn Long, bóng hình mờ nhạt của người mẹ vừa mất dường như đã phai mờ rồi, Chiến Quốc Việt cảm thấy thấu tận lương tâm.
“Chú Hàn Long à, chú nhìn những tro tàn còn xót lại của em chú đi kìa, bà ấy vẫn còn nằm ở chỗ kia đó. Chú không kỹ đến việc nhặt xác bà ấy, an tang bà ấy cho thật tốt, mà lại nhớ đến tài sản của bà ấy thôi hả. Cháu thật sự thay bà ấy cảm thấy lòng người lạnh giá đấy”
Trêи mặt của Chiến Hàn Long xẹt qua một vòng xấu hổ, nhưng mà rất nhanh anh ta liền nói năng hùng hồn, đầy lí lẽ và dẫn chứng: “Cháu không hiểu đâu. Nguyện vọng của mẹ chú khi còn sống trước đây chính là giữ vững vị trí tài sản của nhị phòng, tuyệt đối không để cho bà ấy vất vả sáng lập cơ nghiệp lưu lạc lên trêи những người ăn không ngồi rồi như thế”
Chiến Quốc Việt nói: “Tài sản của nhị phòng, đã bị bố của chú chuyển dời hết ra nước ngoài mất rồi. Phân đủ để ba anh em nhà chú có thể ở lại tại đây đã không còn nhiều rồi”
Chiến Hàn Long như bị sấm đánh ngang tai, trêи mặt lộ ra một sự không cam lòng.
Chiến Quốc Việt quay người đi vào phòng bên trong của hợp viện Yến Tuân.
Chiến Đình Lê giống như là chó nhà có tang vậy, mất hết cả tinh thân mà ngồi ở trêи ghế sô pha.
“Quốc Việt à, cháu muốn hỏi cái gì đấy?” Chiến Đình Lê không vừa lòng mà hỏi.
Chiến Quốc Việt nói: “Ông hai, nhà họ Chiến xảy ra án mạng, ông nói xem chúng ta là nên báo cảnh sát để xử lí hay là tự trong nội bộ mình tiêu hủy đi?”
“Cháu thấy như thế nào?” Chiến Đình Lê lặng lẽ vô cùng mà nói.
Chiến Quốc Việt nói: “Không bằng giao cho cảnh sát để xử lí nhé?”
Chiến Đình Lê âm thầm mà thở dài một hơi.
Thi thể của bà hai đã bị tiêu hủy rồi, chứng cứ phạm tội mà ông ta hạ độc mà hai cũng không còn nữa.
Chiến Quốc Việt dường như nhìn thấy chút tâm tư may.
mắn của ông ta, bờ môi mỏng gợi cảm vẽ ra một nụ cười vô cùng chắc chăn và vui vẻ. Cậu lén lút đưa cho Quan Minh Vũ một cái ánh mắt ngầm hiểu ý nhau, Quan Minh Vũ ngầm hiểu với cậu, cậu ta lấy ra điện thoại di động, mở ra chức năng ghi âm.
Chiến Quốc Việt cầm ra sợi dây chuyền bách biến, chỉ tiết vô cùng.
Chiến Đình Lê không còn kiên nhẫn để đợi được nữa, thúc giục mà nói: “Nếu như đã quyết định báo cảnh sát rồi, vậy ông cũng không cần thiết phải phối hợp với cháu nữa nhỉ”
Chiến Quốc Việt nói: “Ông hai cũng đừng vội vàng, cứ trả lời mấy vấn đề của cháu trước đi”
“Nhanh hỏi đi”
“Bà Vân nuôi dưỡng độc xà, nuôi dưỡng cổ tùng, rốt cuộc là để đối phó với lại ai vậy?”
“Ông không biết nữa” Chiến Đình Lê cực kỳ không nhịn được mà nói.
“Bà Vân chứa chấp nhà họ Chiến ở mười mấy năm trước, là rắp tâm ở chỗ nào?”
“Ông không biết, ông không biết gì cả”
Chiến Quốc Việt nói: “Vậy thì, ông và bà ta rốt cuộc là có loại quan hệ gì?”
Chiến Đình Lê ngẩn người, do dự một cái chớp mắt rồi nói: “Còn có thể là quan hệ gì được cơ chứ? Là ông thích bà ấy, bà ấy là người yêu của ông thôi.
Chiến Quốc Việt nói: “nếu như vẫn còn không phối hợp với cháu, vậy thì ông đừng trách cháu không có khách khí.”
Chiến Quốc Việt nói xong, liền đưa sợi dây chuyền rơi xuống trước mắt của Chiến Đình Lê.
“Cháu muốn làm cái gì hả?”
“Thôi miên ông.”
“Ha ha, ông biết là thuật thôi miên của cháu rất là lợi hại, nhưng mà cháu làm như vậy với ông không có tác dụng gì đâu, ông sẽ không bị có đồ chơi quái quỷ này của cháu làm cho thôi miên đâu ….”