Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Không phải phụ nữ nào cũng yêu tiền của đàn ông
Xem ra, nếu như có thể tìm được Đơn Thúy Vân, giống như có hy vọng có thể tìm được Thanh An mất tích.
Diệp Phong thề son sắt nói: “Được, anh với em cùng nhau đi tìm”
Chiến Hàn Quân vấy tay với họ: “Đi đi”
Bọn nhỏ rời khỏi tòa thành Ái Nguyệt, Chiến Quốc Việt và bé Tùng chia nhau mỗi người đi một ngả.
Chiến Quốc Việt nói: “Bé Tùng, nhị phòng đã bị phá hủy. Bố cục của nhà họ Chiến cần được cải tạo lại một lần nữa.
Những ngày này, anh có thể cần phải thu dọn lại việc của nhà họ Chiến. Việc đi tìm Đơn Thúy Vân, anh giao cho em và các chị em nhé.”
Bé Tùng nói: “Quốc Việt, anh yên tâm đi. Em nhất định đưa Đơn Thúy Vân ra trước công lý”
Chiến Quốc Việt quay người sang phía Quỷ Ảnh nói: “Mấy người theo tôi đi đến hợp viện Yến Tuân”
Quỷ Ảnh gật đầu: “Rõ”
Chiến Quốc Việt đem theo đám người Quan Minh Vũ bon họ chạy đến hợp viện Yến Tuân.
Quan Minh Vũ nói chuyện phiếm với đám người Phong Mang: “Phong Mang, cậu nhìn những người phụ nữ này, dung mạo của ai cũng xinh đẹp, kết hôn với người bình thường chắc chắn sẽ có cuộc sống ổn định. Làm sao lại vừa ý một lão già vừa hèn mọn vừa bỉ ổi như Chiến Đình Lê vậy?”
Phong Mang nói: “Đa số phụ nữ sinh ra là vì tiền. Không có tiền thì sẽ không có cảm giác an toàn. Vì vậy phụ nữ rất thích người giàu.”
Quan Minh Vũ tức giận nói: “Thôi thì cả đời này tôi sẽ không bao giờ kết hôn. Tại sao phải tìm một người phụ nữ để tiêu tiền của tôi, tôi sẽ không làm”
Lâm Miên nói: “Không phải phụ nữ nào cũng yêu tiền của đàn ông. Ví dụ như bà chủ, cô ấy chỉ yêu mỗi ngài Quân.”
Quan Minh Vũ nghĩ đến số tiền mà ngài Quân chỉ tiêu cho vợ mình, nó nhiều không đếm xuể. Sau đó anh ta thích thú lắc đầu, nói: “Cậu sai rồi, cậu hoàn toàn sai rồi. Những người phụ nữ này tiêu tiền của Chiến Đình Lê, ít nhất họ sẽ không để Chiến Đình Lê phá sản. Bà chủ tiêu tiền, có thể làm mấy Chiến Đình Lê phá sản lận đó, chỉ có điều ngài Quân của chúng ta có tiền mà thôi”
Chiến Quốc Việt nhìn bọn họ không nói nên lời: “Như vậy mà không nỡ dùng tiền, sau này giữ lại ôm vào theo vào quan tài đi”
Quan Minh Vũ cười he he nói: “Chú cũng không có bao nhiêu tiền.”
Chiến Quốc Việt nói: “Đừng có giả nghèo, giả nghèo sẽ bị sét đánh”
Quan Minh Vũ lo lắng liếc nhìn bầu trời trêи đầu, hôm nay trời quang mây tạnh, Quân Minh Vũ thở ra một hơi.
Phong Mang không nhịn được cười.
Ai mà không biết Quan Minh Vũ lương cao, hơn nữa là chỉ có vào không có ra. Số tiền tiết kiệm được trong bao nhiêu năm nay chắc chắn không phải là một số tiền nhỏ.
Ngoài ra, anh ta còn đi theo ngài Quân, dưới danh nghĩa của ngài Quân, bí mật đầu tư vào một số dự án ở nước ngoài, sớm đã kiếm được rất nhiều tiền.
Chỉ có điều không muốn ngài Quân biết điều đó, anh ta ngày ngày phi nước đại giả vờ nghèo khó.
Đôi mắt của Chiến Quốc Việt đảo qua khuôn mặt của những người phụ mắt xinh đẹp, đầy mê hoặc kia, anh ấy muốn tìm ra manh mối bất thường trêи khuôn mặt của những người phụ nữ đó.
Thế nhưng rõ ràng là Quan Minh Vũ đã hiểu lầm Chiến Quốc Việt.
Anh ta nói với Chiến Quốc Việt: “Tổng giám đốc, cháu thích dạng phụ nữ như thế nào cháu có thể nói cho bọn chú biết nha. Những người phụ nữ này đều là hồ ly tinh mê tiền… “
“Câm miệng” Chiến Quốc Việt quát lớn.