Chương : Anh vẫn còn có em mà
Phong Mang nói: “Quan Minh Vũ đối với phái nữ có một nỗi sợ hãi vô hình chung”
Chiến Quốc Việt ngẩn người: “Tại vì sao?”
Trêи khuôn mặt tuấn tú của Phong Mang lộ ra một vòng biểu cảm thương tiếc: “Đây đại khái là do có liên quan đến việc hồi bé anh ta đã từng trải qua”
Chiến Quốc Việt được gợi lên sự thích thú, tập trung dùng lực chú ý để lắng nghe Phong Mang trần thuật lại: “Quan Minh ‘Vũ có một khoảng thời gian rất dài căn bản đã quên đi chuyện của bản thân mình trước khi đến với nhà họ Chiến. Lúc đó anh ta đối với phái nữ vẫn còn không có kháng cự như thế, nhưng mà mấy nay trở lại đây, anh ta dần dần nhớ đến những chuyện lúc nhỏ của bản thân, đối với phụ nữ liền càng kháng cự hơn nữa”
“Có chuyện gì vậy?”
Phong Mang nói: “Anh ta không có nói rõ. Nhưng mà có lẽ là có liên quan đến mẹ của anh ta đấy, hình như là bởi vì mẹ của anh ta ở bên ngoài ngoại tình, bố của anh ta dưới sự phẫn nộ như thế liền ra tay đánh mẹ. Mẹ của anh ta vì để ứng phó nên đã giết chết ông ta”
Chiến Quốc Việt ngây người.
Trong hồi ức của Quan Minh Vũ vậy mà lại tồn tại một đoạn hồi ức thống khổ đến như vậy à?
Phong Mang đáng chát mà cười cười: “Quốc Việt, trêи cái thế giới này, những người hạnh phúc có thể có muôn hình vạn trạng, nhưng mà người không hạnh phúc thì dường như chỉ có một loại tư thái thôi: “Đó chính là sự hèn mọn”
Chiến Quốc Việt bá đạo mà nói: “Chúng ta không cần phải hèn mọn”
Phong Mang đáng chát mà nói: “Đúng vậy, biểu cảm ở trêи khuôn mặt nhìn chúng ta của bây giờ là một Quỷ Ảnh người người ngưỡng mộ, phong quang vô hạn. nhưng mà không có ai biết được rằng, ở nơi không có thứ ánh sáng đó, nội tâm của chúng ta cũng đen tối như vậy. Anh thường xuyên suy nghĩ, bố mẹ của anh tại vì sao lại vứt bỏ em như thế? Gia đình thật sự của anh rốt cuộc đã có một lịch sử đen tối như thế nào?”
Chiến Quốc Việt nhẹ nhàng võ võ lên bả vai của Phong Mang. Coi như là an ủi bằng cách không nói gì.
“Quốc Việt à, những bất hạnh lúc còn nhỏ, thì cần phải dùng cả một đời để chữa lành nó” Phong Mang cười khổ mà nói.
Chiến Quốc Việt nhìn về phía của Phong Mang: “Vậy còn anh thì sao? Cuộc sống lúc nhỏ của anh là như thế nào?”
Trực giáp nói cho Chiến Quốc Việt biết, lúc nhỏ của Phong Mang có lẽ còn đen tối hơn thế.
Phong Mang sắc mặt tái nhợt cười nói: “Anh à, anh đã không còn nhớ cả hình dáng của bố mẹ anh nữa rồi”
Chiến Quốc Vi Phong Mang rủ rỉ mà nói: “Bố anh mẹ anh sau khi sinh anh ệt lựa chọn làm một người lắng nghe ra chưa được bao lâu thì liền li hôn rồi. Anh được phán theo.
bố, nhưng mà sau khi bố anh lấy vợ mới, thì mẹ kế không có thích anh, bố anh liền vứt anh sang cho ông bà. Đại khái là trong sinh mệnh anh mang theo khắc tinh, không lâu sau đó thì ông bà anh cũng bị khắc mà chết rồi. Mẹ kế của anh nói anh không may mắn, bố anh liền bán đi đi luôn”
Yết hầu của Chiến Quốc Việt như bị cái gì đó chặn lại: “Bố của anh là táng tận lương tâm …..
Phong Mang nói: “Anh bị bán đi đến một gia đình nông thôn không có khả năng sinh đẻ, cuộc sống của bọn họ vốn dĩ cũng không có giàu có gì, nhưng mà mới bắt đầu thì đối xử với anh vẫn khá tốt. Chỉ là sau đó thì sau khi bọn họ sinh ra được đứa con của bản thân họ liền lại bán anh đi luôn”
Đáy mắt của Phong Mang hiện lên một vòng bi thương.
“Thật ra anh không nên đi tìm lại quá khứ của mình nữa, càng tìm lại nói, thì lại càng thêm bi thương mà thôi.”
Chiến Quốc Vi em mà”
nói: “Anh Phong Mang, anh vẫn còn có Phong Mang nhìn về phía của Quốc Việt, một đứa trẻ còn nhỏ như thế này, mà trong mắt đã có sự trấn tĩnh, còn có thêm chút kiên định sáng rực nữa.
Thằng bé phảng phất như là một cái cây đại thụ che trời, trăm ngàn lá cây, cũng có thể vì anh ta mà che mưa chắn gió.
Ngay tức thì, một chỗ trong lòng của Phong Mang trở nên vô cùng hài hòa.
“ừ”
Cũng là lúc đó, Phong Mang liền quyết định tin tưởng, cả đời này sẽ vĩnh viễn theo đuôi Chiến Quốc Việt.
Vốn dĩ sau khi ngài Quân về hưu, Phong Mang vẫn còn đang gian nan khổ cực với tương lai của bản thân. Đối với lại Chiến Quốc Việt, nghe đồn cậu cao ngạo lãnh khốc, không hiểu nhân tình, Phong Mang vốn dĩ còn có chút lo lắng bản thân và Quốc Việt sẽ không hợp nhau.
Hôm nay xem ra là do cậu ta nghĩ quá nhiều rồi.
Lãnh khốc ở bên ngoài có một vẻ lãnh khốc vô tình như thế nhưng mà ở trong tim thì lại vô cùng trọng tình trọng nghĩa.
Sau khi Quan Minh Vũ và cô gái kia nói chuyện với nhau được mấy phút, Quan Minh Vũ liền sát phong cảnh mà dừng cuộc trò chuyện lại. Anh ta liên tục quay đầu lại. Nhìn về phía Chiến Quốc Việt mà cầu cứu.
Chiến Quốc Việt làm thỉnh không chút động lòng.
Dù sao thì việc lôi kéo làm quen với những người phụ nữ xa lạ khác, cậu lại càng không có tí am hiểu nào cả.