Chương : Song sinh
Thanh Tùng đi tới trước mặt người phụ nữ nói: “Trêи tay Đơn Thúy ‘Vân có một vết thương do tôi để lại, tháo găng tay ra đi”
Người phụ nữ sững sờ nhìn cậu, khuôn mặt non nớt yêu nghiệt của Thanh Tùng khiến trong mắt cô ta lóe lên vẻ nghi ngờ.
Bé Tùng thản nhiên cười: “Sao, không tin?”
Người phụ nữ nhận thấy mình để lộ ra sơ hở. Nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, tháo găng rồi giơ hai tay ra.
Thanh Tùng nhìn vết sẹo trêи lòng bàn tay, đáy mắt hiện lên một tia tà mị.
“Quả nhiên không phải là Đơn Thúy Vân”
Tên quản ngục sửng sốt: “Sao có thể như vậy được?”
Cậu bé ngắn gọn đáp: “Đơn Thúy Vân hàng thật, chắc đã vượt ngục.
lúc mấy người đưa bà ta đi bệnh việt Thanh Tùng vô cùng im lặng nhìn về phía tên quản ngục dày dặn kinh nghiệm: “Lần đi cấp cứu đầu tiên bà ta đã liên lạc được với người bên ngoài. Sau đó lần thứ hai bà ta liền dùng tráo đổi thân phận cùng người khác”
Quản ngục nhìn “Đơn Thúy Vân” trước mặt, vẫn cảm thấy không thể tin được: “Cậu Tùng, sao lại có hai người có dung mạo với ngoại hình giống nhau như vậy, hơn nữa lại còn cùng bị câm”
Thanh Tùng nói: “Nếu như tôi không đoán sai, thời gian giữa hai lần khám bệnh hản là rất lâu. Như vậy, mới có thể chuẩn bị chu toàn đến mức này”
Quản ngục suy nghĩ một chút: “Cũng tâm nửa năm”
Ánh nhìn của người phụ nữ đối với nhìn Thanh Tùng đã không còn khinh bỉ mà chuyển sang kính sợ, bà ta lúc này chỉ muốn nhanh chóng trốn thoát khỏi tay cậu trai đáng sợ này.
Bé Tùng sờ sờ cằm, tinh nghịch nhìn người phụ nữ trước mặt, nói: “Vì cứu bà ta mà cô không ngại ngần từ bỏ lưỡi của mình. Rốt cuộc bà ta là ai mà khiến cô nguyện trả cái giá lớn như vậy”
Thanh Tùng đột nhiên nhận ra: “Bà giống với bà ta, lẽ nào là chị em sinh dôi?”
“Vi hai người là song sinh, liên kết giữa cả hai vô cùng sâu nặng nên bà mới làm đến mức này?” Bé Tùng một bên trầm ngâm suy nghĩ một bên quan sát vẻ mặt của người phụ nữ.
Một nét cô đơn thoáng qua trong mắt của bà ta. Nhưng rất nhanh liền biến mất.
Thanh Tùng nhìn thấy ánh mắt, trong đầu cậu chợt lóe lên một ý tưởng.
Dù là anh chị em song sinh có tình cảm sâu đậm, nhưng cũng không phải là bất khả chiến bại.
“Hừ” Thanh Tùng cười trào phúng đứng dậy.
“Bà đối với bà ta là tình chị em sâu đậm, nhưng Đơn Thúy Vân đối với các chị em trong nhà đều tỏ ra vô cùng lạnh nhạt”
Sự bối rối nhanh chóng hiện lên trong mắt người phụ nữ.
Thanh Tùng nói: “Chị cả của mấy người, Tú Hòa, gả vào nhà họ Dư nhiều năm như vậy, đã sớm không quan tâm đến chuyện nhà họ Đơn.
Sau đấy quyết định tránh xa chốn thị phi, sống một cuộc đời bình thường. Tuy nhiên Đơn Thúy Vân đã tìm thấy bà ta, cho uống thuốc độc rồi ép bà ta rời núi. Nhưng Tú Hòa không muốn như vậy, nhất quyết cũng không làm theo. Cuối cùng từ một người sống sờ sờ liền bị độc chết trêи giường”
Đôi mắt của người phụ nữ trở nên ảm đạm.
Thanh Tùng đột nhiên đến gần người bà ta, thì thâm vài câu: “Trước khi Tú Hòa chết, bà ta đã nói cho tôi công thức giải độc bí truyền của nhà họ Đơn”
Trong chốc lát ánh mắt của người phụ nữ hiện liền lộ ra vẻ khó tin.
Cậu lại nói nói: “Đơn Thúy Vân đã khiến hai chị em mấy người đau khổ như vậy, chẳng lẽ bà không muốn báo thù cho chị cả, cùng không muốn vì bản thân đòi lại công bằng sao?”
Người phụ nữ đau thương bật khóc.
Thanh Tùng nói với quản ngục: “Đưa giấy bút cho bà ta”
Quản ngục nhanh chóng mang giấy và bút đến, người phụ nữ viết trêи giấy: “Chị cả đã cho cậu công thức giải độc bí truyền, điều này cũng đồng nghĩa đã phản bội nhà họ Đơn. Chuyện chị ấy chết như thế nào, tôi cũng không muốn đề cập nữa. Về phần khiến bản thân ra nông nỗi này là do tôi cam tâm tình nguyện”
Cậu bó tay rời đi.
Khi Thanh Tùng trở lại bệnh viện Á Châu, không chỉ thấy Chiến Quốc.
Việt chưa rời đi mà còn bắt gặp cả Chiến Hàn Quân đi tới.
Vẻ mặt của mọi người đều vô cùng nghiêm trọng.
Mấy chị em nhìn thấy cậu liền nức nở.
“Chiến Quốc Việt, tình huống thế nào rồi?” Thanh Tùng vừa bước tới vừa hỏi.